Lăng Vũ Giới tính : |
Zodiac : |
| Tiêu đề: Tập hợp các đoản văn tình cảm made by me :3 Tue Mar 18, 2014 8:23 am | |
| Tập hợp các đoản văn siêu ngắn Tác giả: toàn bộ những đoản văn trong topice này đều do mình - Lăng Vũ aka Thượng Quan Mộ Lang viết Dành cho người lười đọc nhiều và lười viết nhiều Thể loại truyện có vẻ kém người đọc Câu chữ ít nên hơi khó hiểu Dị ứng với thể loại này? Thỉnh click back Mỗi đoản văn không ăn nhập gì với nhau nên các bạn đừng cmt thắc mắc sao chả liên kết gì cả nha Để tiện cho các bạn phân biệt, mình sẽ chia đoản văn thành hai loại: Hiện đại và cổ trang. I/ Cổ trang 1. Nghịch thiên Hắn và nàng bát tự không hợp, dù có yêu nhau đến mấy, phụ mẫu hai bên cũng không cho phép hai người bọn họ thành thân. Nàng bùôn bã, hắn cảm thấy thật xót xa. Rốt cuộc, không nhịn được, hắn liền kéo nàng vào lòng an ủi.
"Nương tử, đừng quá lo nghĩ, ta nhất định có cách."
"Ai là nương tử của ngươi, ta với ngươi còn chưa có thành thân."
"Là chuyện sớm muộn thôi."
"Phụ mẫu không đồng ý, lão thiên không tác hợp, ngươi nói xem làm sao có thể?"
"Phụ mẫu có thể thuyết phục, lão thiên có thể nghịch ý a~."
"Phi, làm sao có thể nghịch ý lão thiên a~. Ngươi đúng là có bệnh."
"Ta tên Nghịch Thiên, sở trường cũng là nghịch thiên. Nương tử, nàng hảo hảo yên tâm, chờ kiệu hoa của ta tới rước nàng về gia nha."
"Phi, ai nói ta sẽ về gia của ngươi a~"
Nữ nhân trong lòng hắn đỏ mặt khẽ nói. Hắn nhéo má nàng một cái sau đó lại tiếp tục ôm nàng ăn đậu hũ a~. Khối đậu hũ trắng này hắn ăn tới nghiện, bảo hắn buông tay là chuyện không thể nha.
Hòan
2. Cùng đi
Hắn một thân chiến bào nhuốm máu, ngẩng cao đầu bước từng bước trên cầu Nại Hà. Thân là tướng quân, hết lòng vì quốc gia, hắn hòan tòan có thể ngẩng cao đầu, không có gì phải hổ thẹn khi chết. Chỉ đáng tiếc, bằng hữu của hắn - Hòang Thượng cao cao tại thượng - lại bị gian phi mê họăc, hắn vì xã tắc, dốc lòng muốn tiêu diệt gian phi. Bất quá thế lực của gian phi quá lớn, hắn còn chưa kịp tiêu diệt nàng đã bị phụ thân của nàng - Quốc Sư cùng Hòang Thượng bày mưu định giết chết cả nhà hắn. May mắn, hắn phát hiện ra, bảo hai cái đệ đệ mang phụ mẫu, nương tử chạy trốn. Hắn nhắm mắt thở dài:
"Nương tử a~, vi phu thất hứa với nàng, không thể ở cạnh nàng cả đời, kiếp sau sẽ bù đắp cho nàng."
"Di, di, phu quân, chàng đứng ngơ ngẩn ở đây làm cái gì? Thật là cản đường cản lối."
Hắn giật mình xoay người. Là nàng, tòan thân đãm máu, cũng mặc chiến bào như hắn. Đây là....
"Nàng ngốc, tại sao lại tới đây? Đệ đệ ta thất thủ không bảo vệ được nàng sao? Hai tiểu tử thối."
"Cũng không có a~. Phụ mẫu cùng hai đệ đệ chắc đã tới nơi an tòan rồi. Là ta nửa đêm lẻn vào Hòang Cung, giết chết gian phi kia."
"Nàng... Thật tức chết ta. Ai cho nàng..."
"Cẩu Hòang Đế kia hại ta thành góa phụ, ta đương nhiên phải giết chết nương tử hắn, để hắn cùng đau khổ như ta. Hơn nữa tâm nguyện của chàng là diệt trừ gian phi. Nương tử giúp phu quân của mình hòan thành tâm nguyện có gì sai? Chàng là chưa nhìn thấy bộ dạng ta mặc chiến bào giết chết gian phi, đánh nhau với thị vệ oai phong cỡ nào đâu a~. Lẽ ra chàng nên thấy"
Nàng sờ cằm tỏ vẻ đắc ý. Hắn thở dài đưa tay ôm lấy nàng.
"Lúc đó, có đau không?"
"Đưong nhiên đau, chàng nghĩ xem, bị bao nhiêu đao chém vào người. Bất quá, so với chuyện nghĩ tới chàng đã chết, tâm còn đau hơn."
Hắn nắm tay nàng, xoa đầu nàng nói:
"Đi, chúng ta cùng nhau đi đầu thai."
"Ân, cùng đi, bất quá phải xem qua Tam Sinh Thạch a~"
"Để làm gì?"
"Xem tên chúng ta có khắc trên đó không a~"
"Ân, cùng đến đó, vi phu khắc tên hai chúng ta lên cho nàng."
Hai người cùng nhau sánh bước, chiến bào đỏ thẫm. Đẹp mê người.
Hòan 3. Thiên tử.
Hắn khó khăn mở mắt. Sau lưng truyền đến một trận đau đớn. Tất cả những gì hắn nhớ là hắn cùng với Hạ Phi - phi tử mà hắn sủng ái nhất cùng nhau ra khỏi hoàng cung chơi. Sau đó hai người bị hành thích. Hắn mang nàng chạy đi, bất quá, giữa đường ngựa bị đám hắc y nhân làm cho bị thương. Hắn và nàng ngã ngựa, sau đó hắn vừa giao đấu với đám hắc y nhân kia, vừakéo nàng chạy, sau đó hắn thay nàng chịu một tên, sau đó.... sau đó cái gì hắn cũng không nhớ....
"Hoàng thượng, người tỉnh rồi"
Nghe tiếng gọi của nàng, tâm hắn buông lỏng. May mà nàng không sao. Hắn đưa tay nắm tay nàng rồi nói:
"Trẫm ngủ có lâu không? Làm nàng lo lắng rồi."
"Là hai ngày rồi nha. Hoàng thượng, người thật lười, liền một mạch ngủ hai ngày. Hừ hừ. Làm cả triều đình nháo nhào cả lên. Thật xấu."
"Ân ân, là trẫm xấu. Bất quá nếu nàng nghe lời trẫm ngay từ đầu, chạy trước có phải trẫm sẽ không phải ngủ hai ngày không?"
"Ta phi, có thê tử nào lại bỏ mặc tướng công của mình với đám hắc y nhân nguy hiểm mà chạy trốn đâu."
"Thế nàng nói xem, nàng ở lại giúp gì cho trẫm nha?"
"Rồi người sẽ thấy a~. Hừ, nếu không có thiếp, Hoàng thượng người chưa chắc đã ngủ hai ngày...."
Cạch... cánh cửa mở ra, Lưu công công - thái giám thân cận với hắn tay cầm một cái khay từ từ vào. Nhìn thấy hắn tỉnh lại, Lưu công công rất mừng rõ, cả người cuống quýt lao tới long sàn của hắn. Hắn nhíu mày, Lưu công công lao tới như thế sẽ đụng trúng Hạ phi của hắn a~.
"Lưu công công, ngươi đi chậm lại, không sẽ va vào Hạ phi mất."
Nghe hắn nói xong câu đó, mặt Lưu công công liền tái đi. Hạ phi... Hạ phi....
"Hoàng... Hoàng thượng.... người đang... đang nói cái gì....?"
"Trẫm nói ngươi đi nhanh như thế sẽ đụng trúng Hạ phi của trẫm, ngươi không nghe sao? Nàng ấy đang ngồi ở....."
Hắn đang định nói tiếp thì phát hiện ra nàng đã biến đâu mất rồi. Hắn cố gượng dậy gọi lớn.
"Ái phi, nàng đâu rồi? Lại nghịch nữa rồi. Trẫm đang bị thương, không tìm nàng được đâu, nàng mau ra đây."
"Hoàng thượng.... Hạ phi nương nương...."
Nhìn thấy Lưu công công run rẩy, mặt mày tái mét, hắn khó hiểu hỏi:
"Nàng ấy làm sao?"
"Nương nương... nương nương...."
Nhìn thấy Lưu công công ấp úng như thế, trong lòng hắn dâng lên nỗi bất an, hắn siết tay, gằn từng chữ hỏi:
"Hạ-phi-làm-sao?"
"Nương nương... nương nương hai ngày trước đã qua đời rồi..."
"Nói dối, trẫm không tin, nàng ấy còn vừa mới nói chuyện với ta xong..."
"Hoàng thượng, nô tài ... nô tài không dám nói dối người. Linh cữu của Hạ phi vẫn còn ở tẩm cung..."
Hắn vùng dậy, không thèm nghe hết câu mà Lưu công công định nói. Hắn lảo đảo đi tới tẩm cung của nàng. Xung quanh có rất nhiều người ngăn cản. Nhưng họ nói cái gì hắn cũng nghe không được. Hắn chỉ nghe được câu nói của nàng ban nãy.
"Rồi người sẽ thấy a~. Hừ, nếu không có thiếp, Hoàng thượng người chưa chắc đã ngủ hai ngày...."
"Rồi người sẽ thấy a~. Hừ, nếu không có thiếp, Hoàng thượng người chưa chắc đã ngủ hai ngày...."
Tẩm cung của nàng một mảnh tang thương, hai chiếc lồng đèn trắng được treo phía trước, bên trong là tiếng khóc của các cung nữ, thái giám...
"Chủ tử, chủ tử, ô ô ô...."
"Chủ tử, sao người lại ra đi sớm như vậy? Sao người không mang theo nô tỳ, để nô tỳ xuống hầu hạ người."
"Ô ô ô, chủ tử, chủ tử..."
Tâm hắn như bị ai bóp nghẹt. Hắn đi nhanh vào trong, nhìn thấy cỗ quan tài đen bóng đặt ở giữa, xung quanh là các cung nữ, thái giám theo hầu nàng, cả người mặc tang phục. Đây... đây là lễ tang của phi tử sao? Sao lại chỉ có vài người ở đây?
"Nàng... nàng... làm sao mà chết?"
Hắn nghẹn giọng nói. Các cung nữ, thái giám nghe giọng hắn mới sực tỉnh, định hành lễ. Hắn phất tay, tới lúc này, còn hành lễ làm gì?
"Bẩm Hoàng thượng, nô tài nghe các thị vệ kể lại, sau khi người trúng tên ngất đi, hắc y nhân định dùng đao chém chết người... Nương nương... nương nương thay người đỡ đao... Sau khi thị vệ đưa hai người về cung, Hoàng hậu nương nương triệu tập hết thái y trong cung để chữa trị cho người.... không... không có thái y nào đến chữa trị cho nương nương.... Nô tài có đến cầu xin Hoàng hậu... nhưng người nói, Long thể quan trọng hơn.... Bọn nô tài đành cố cầm máu cho nương nương... thế nhưng máu càng chảy càng nhiều... nương nương liền.... ô ô ô ô.... chủ tử, người chết thật oan ức... ô ô ô"
Thái giám trả lời hắn xong liền ôm lấy quan tài khóc nức nở. Hắn siết chặt tay thành nắm đấm. Hắn là thiên tử, là con trời, trên cả vạn người, là duy ngã độc tôn. Chính vì thế mà thân thể của hắn vô cùng quan trọng, quan trọng tới mức, hắn dùng thân bảo vệ nàng, kết quả lại để nàng - phi tử của hắn - qua đời vì không ai cứu chữa, chỉ vì bốn chữ "Long thể quan trọng". Thiên tử này, ngôi vua này, đến tột cùng là đặc ân của hắn hay lời nguyền hắn phải mang?
Hoàn.
II/ Hiện đại 1. Lí do
12 giờ đêm, hắn nhận được điện thoại của bạn cô. Tiệc độc thân của bạn cô đã kết thúc, cô say khướt. Hắn mặc áo khóac, sau đó lại lấy thêm áo khóac cho cô rồi ra khỏi nhà. Tầm 15 phút sau, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy người kia đang cầm chai rượu, mặt đã đỏ ửng. Hắn thở dài rồi chạy tới đón cô, tạm biệt bạn cô rồi cõng cô về nhà. Vừa đi hắn vừa nói:
"Đã bảo rồi, không được uống rượu. Em xem, giờ ngay cả đứng cũng không vững, anh lại phải cõng em về. Thật là...."
"Hức... không ai bắt anh... hức... cõng em về nhà... Em không có say... hức... em có thể đứng vững.... không cần anh lo..."
Người nào đó lèm bèm trả lời.
"Được rồi, được rồi... em không cần anh lo, nhưng mà anh muốn lo, được chưa?"
"Lão công..."
"Gì?"
"Anh không giận vì em uống say sao?"
"So với giận, anh lo cho em hơn."
"Sao lại lo cho em?"
"Vì tâm chỉ có mình em, nên bất tri bất giác mắt cũng chỉ hướng về em, lòng cũng chỉ lo cho em, đầu óc cũng suy nghĩ về em. Ngốc ạ."
"Gạt người."
Cô vòng tay ôm cổ hắn, dụi dụi đầu vào gáy hắn. Hắn nhếch mép cười khẽ, chân càng thêm vững vàng, đường về nha không còn xa.
2. Trễ
14/3 đường phố đông hơn hẳn ngày thường. Trên đường, từng đôi nắm tay nhau, tình tứ và hạnh phúc. Cô đứng ở đó kiên nhẫn đợi, rồi hắn sẽ tới thôi.
Quá 10 phút rồi mà hắn vẫn chưa xuất hiện, chắc vì kẹt xe.
1 tiếng nữa trôi qua rồi, chẳng lẽ hắn lại quên mất rồi?
Rốt cuộc hắn trễ 4 tiếng so với giờ hẹn. Sếp giao cho hắn quá nhiều việc, hắn mãi làm việc nên quên mất mình đã hẹn với cô. Hắn vội vã chạy tới điểm hẹn nhưng vẫn không quên mua một bó hoa lily, loài hoa cô yêu thích. Hắn biết mình tới trễ, hắn sẽ đền bù cho cô. Nhưng đáng tiếc cô không ở chỗ hẹn nữa. Hắn nhìn quanh, cố tìm kiếm hình bóng cô. Chẳng lẽ giận quá bỏ về rồi? Đột nhiên, điện thoại hắn đổ chuông...
"Xin lỗi, anh tới trễ"
"Em đừng giận anh được không?"
"Em đừng như thế, anh biết mình trễ 4 tiếng đồng hồ, anh rất quá đáng, anh xin lỗi. Em đừng như thế này mà."
Tiếng khóc vang vọng khắp phòng cấp cứu. Hắn ôm lấy cô, nghẹn ngào nói, nhưng đáng tiếc, cô không nghe được nữa. 5 phút trước, cô đã trút hơi thở cuối cùng trong lúc bác sĩ đang cấp cứu. Lúc đang đợi hắn, cô không may bị một chiếc taxi điên đâm vào. Hắn trễ 4 tiếng, kết quả chính là mất người mình yêu. Mất vĩnh viễn.
Hoàn.
(Còn tiếp, mình sẽ update hàng ngày) Cảm ơn các bạn đã theo dõi " /> |
|