Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 [Truyện ngắn] Người Không Là Người

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
ThuongQuanLang
Học sinh nhà Đất
ThuongQuanLang
Giới tính : Nữ
Zodiac : Virgo
Tổng số bài gửi : 378
Birthday : 09/09/1997
Join date : 06/04/2014
[Truyện ngắn] Người Không Là Người Empty
Bài gửiTiêu đề: [Truyện ngắn] Người Không Là Người   [Truyện ngắn] Người Không Là Người Icon_minitimeSun Nov 23, 2014 10:16 am

Tác giả: Shangguan
Thể loại: cổ đại 
Lưu ý: 


- Truyện được viết dựa trên cốt sẵn có của video clip "Hoạ tình - Diêu Bối Na [Lưu Thi Thi - Hoắc Kiến Hoa]" của Lucky Lui.


- Đoạn trong ngoặc đơn đầu truyện là lời bài hát "Hoạ tình" của Diêu Bối Na, lời dịch lấy từ Vnsharing.




[Truyện ngắn] Người Không Là Người 780d68826d7147e210717fb7026eadc0_zps690694e0


Người không là người


Năm xưa, ta đã từng yêu. 

Thế gian này, đã đưa hồn người về nơi đâu? 

Ngàn năm tương phùng, vốn dĩ chỉ còn ta nặng tình. 

Lưu lại nhân gian, chỉ là hồn vô định.

"Mối tình đôi ta giờ chỉ như cái xác không hồn.

Người ta yêu từ lâu đã chẳng còn như xưa.

Ta cố chấp không buông tay, ôm trọn nỗi đau.

Giữ lại chút hồi ức cuồng dại." 

--- 

Trước khi trở thành một nơi yêu ma lẫn lộn, nơi này từng là một vương quốc xinh đẹp. Nhưng thật chẳng ngờ, biến cố xảy ra, quốc gia suy vong, dần dần trở thành nơi hoang vắng. Chẳng bao lâu sau thì bị yêu ma chiếm đóng, trở thành chốn đại loạn nhân gian. 

Tương truyền, đế vương và hoàng hậu đã cùng nhau tự vận, nhảy xuống từ núi cao vực sâu, chết không tìm thấy xác. 

Nơi bỉ ngạn bên kia sông, đón một người. Còn một người, chỉ có thể trách quá cố chấp quá nặng tình mà không muốn rời xa thế gian. Âm hồn bất tán, trở thành kẻ không phải người. 

Trong tâm lưu giữ chút hồi ức cuồng dại, hy vọng tìm được người. 

Chỉ sợ rằng ngàn năm trôi qua, sẽ chẳng còn lưu lại được nữa. 

---

Thời gian cứ mang theo tất cả mà biến mất, không lưu giữ lại gì. Một kẻ cuồng dại, chấp niệm mà tiếp tục chờ. Tìm kiếm trong vô vọng, hy vọng tìm được người đã khiến bản thân trở thành như thế này. 

Số phận năm xưa đã tan theo mây khói, người đã chuyển kiếp, có tìm được chăng? 

Đêm đêm lang thang, tuyệt vọng, đau lòng. Tìm được thì sao? Vẫn còn yêu thì sao? Nhan sắc đã không còn, nhưng dường như chàng ấy vẫn là nam tử đa tình của năm xưa. 

Chỉ có nàng là kẻ đã thay đổi. Đôi mắt ấy đã trở nên đỏ như máu, cơ thể không còn ấm, chỉ còn sự lạnh lẽo đơn độc bao trùm. 

Chàng là đế vương, đợi chàng đến được cầu Nại Hà, đợi chàng đầu thai, cả đời nàng chỉ là đợi chờ. Kiếm tìm một hình bóng năm xưa, có chăng cũng là người đã đổi kiếp, còn hồi ức năm đó chỉ còn nàng giữ. 

Đã không biết bao nhiêu năm vương vấn nhân gian, kẻ cần tìm lại không tìm được. Nỗi lo sợ càng lúc càng tăng dần, sự chấp niệm ấy từ lâu đã trở thành sự tuyệt vọng cùng vô lực. Đến được bao nhiêu nơi, rời đi bao nhiêu nơi, ông trời có lẽ cũng không giúp nàng.

Con người của năm ấy, đã không còn. Đến cả nàng, cũng sớm đã biến mất. 

--- 

"Bắt lấy hắn." 

Có tiếng người vang vọng trong đêm tối tịch mịch. Ánh đuốc sáng đỏ cả màn đêm, thật nhiều người. 

Đã từ rất lâu, nàng không thấy nhiều người như vậy. Sợ hãi, lo lắng, nàng chỉ biết núp sau hàng cây rậm rạp, hé mở đôi mắt đỏ lén nhìn. 

Những người đó, chính là dân trong thành, họ cùng nhau đi bắt quỷ. Nghe nói, có một đạo sĩ pháp lực cao thâm được mời đến. Vốn dĩ họ cũng chẳng bị quấy phá bởi ma quỷ gì, chẳng qua khu rừng này là nơi ẩn trú, đêm đêm rất đáng sợ, họ lại không muốn tiếp tục lo lắng như vậy, liền mời đạo sĩ này về. 

Nàng rất sợ, chỉ biết ngồi co lại. Thế nhưng, trong dòng người ấy, lại xuất hiện một màu trắng khiến nàng không thể không để tâm. 

Một thân bạch y, kiếm trường cổ đỏ, đôi mắt ấy, dáng người ấy, liệu đó có phải người nàng đã chờ? 

Ngàn năm, cuối cùng đã đợi được người. 

Nhưng người, lại chẳng cần sự đợi chờ này. 

---

"Chạy mau." Một tên quỷ áo xanh kéo nàng. 

"Ta không đi." Người đã tìm được, lý nào nàng lại có thể dễ dàng bỏ đi? 

"Ngươi không đi, chẳng lẽ lại muốn ở đây chịu bắt giết?" 

"Ta..." 

"Mau, tên đạo sĩ kia sẽ phát hiện ta chúng ta sớm đấy. Mau lên đi." Hắn càng lúc càng mạnh tay, sự khẩn trương nàng có thể thấy được. 

"Đạo sĩ?" Nàng mở to mắt nhìn hắn. Kiếm trường đỏ, trên tay còn cầm một chiếc gương, có phải không? 

"Hắn đuổi đến nơi rồi, chạy mau!" 

Nàng mặc cho tên quỷ kéo mình đi. Thật không ngờ bao nhiêu năm đợi chờ của nàng, cuối cùng là để nhận được kết quả này. 

Thân bạch y đó, con người đó, dường như đã không còn là đế vương của năm xưa. 

--- 

Nàng trốn trong một ngôi miếu cũ hoang tàn. Với nàng, những nơi thế này sớm đã không còn xa lạ. 

Ngàn năm, rất dài, nhưng cũng thật ngắn. Kết cuộc là thế này, số phận không để họ được ở bên nhau, trách ai đây? 

Nàng vẫn còn nhớ rất rõ, bên vách núi vực sâu ấy, đã có người thề rằng vĩnh viễn không quên nàng, đã có người nắm tay nàng thật chặt, đã có người cùng nàng tự vận. 

Tất cả, đều đã được người đem đến bên kia bờ Vong Xuyên mà quên đi. 

Chỉ còn nàng muốn giữ lại hồi ức hoang dại ấy, chỉ còn nàng chấp niệm.

Thân bạch y ấy, vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng ánh mắt đã sớm không còn lưu giữ nàng. 

---

Nàng lén lút chạy về thành, tìm kiếm con người đó. Một kẻ cố chấp như nàng, đến bao giờ mới thật sự hiểu? 

Nước mắt nào còn có thể chảy? Nụ cười nào còn có thể nở? Trong đôi mắt đỏ ấy, là hình ảnh người đã khiến nàng chờ đợi, ôm một nữ nhân khác. 

Nhan sắc phai tàn, nàng đã rất sợ, thế nhưng chàng ấy vẫn là thiếu niên đa tình của năm xưa. 

---

Thế gian đa sự, chuyện không ngờ tới nhất lại xảy ra. Yêu một đạo sĩ diệt yêu, sẽ chẳng là gì nếu nàng vẫn còn là con người.

Chờ đợi, để rồi nhận được sự phũ phàng này, ông trời có phải đang trừng phạt nàng không? Sự ngốc nghếch của nàng, chấp niệm của nàng, nỗi đau của nàng, dường như đã khiến nàng ngày qua ngày không còn có thể tồn tại được nữa. 

Ngàn năm vương vấn, đổi lại sự tuyệt vọng cùng cực. Những lời nói năm xưa, có lẽ chỉ còn mình nàng là kẻ ngốc mà giữ lại. 

Nàng đã từng là người mà chàng yêu nhất. Nhưng lúc này, nàng là ai? Ngàn năm nay, nàng là ai? 

Ai sẽ trả lời nàng đây? 

--- 

"Ai đó?" Vị đạo sĩ vận bạch y, nhìn ra cửa sổ, dường như lúc nãy có một bóng hình vụt qua. 

Thanh kiếm trường đỏ khẽ rung, trực giác đã khiến chàng nhận ra rằng có sự bất ổn. Cầm kiếm cùng gương chiếu yêu, chàng phi thân ra ngoài. 

"Chàng nhận ra ta không?" Bất chợt có một giọng nói vang lên, không khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo, mà chỉ thấy thê lương. 

"Quỷ." Chàng nhanh chóng trả lời, không do dự nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ như máu ấy.

Chỉ là một câu nói ngắn gọn, nhưng đã ghim vào trái tim nàng hàng vạn hàng vạn cây kim nhọn. Ngàn năm nay nàng cố gắng tìm kiếm con người này, đổi lại một câu nói "Quỷ" ấy. Động lực của nàng, hy vọng của nàng, đã theo gió mà bay đi mất, vĩnh viễn không trở lại. 

"Chàng thật sự không biết ta." Nàng đau lòng nói. 

Không để tâm đến, chàng rút thanh trường kiếm ra, chĩa thẳng vào kẻ đang đứng trước mặt. Hận ý ngập tràn trong ánh mắt của con người năm xưa đã từng nhìn nàng thật ấm áp. 

"Thật sự không biết ta." Nàng lặp lại câu nói này một lần nữa, mặc dù rất đau lòng, nhưng sự thực đã khiến nàng không còn chút sức lực phản kháng. 

Một nụ cười nở trên môi, đôi mắt đỏ ấy dịu đi, trong đó hiện lên hình ảnh đế vương cùng hoàng hậu vui sống bên nhau của năm ấy. Sự hạnh phúc của quá khứ, hiện lên trong chốc lát để xoa dịu đi hiện tại này, tương lai ra sao đã không còn quan trọng. 

Tìm chàng, tìm người chuyển thế của chàng, nào ngờ đâu lại tìm được đậu phụ trắng chuyên tìm bắt quỷ này.

Chàng đạo sĩ không hề lưu tình, một đao đâm thẳng vào người nàng. 

Nàng vẫn mỉm cười. 

Linh hồn dần tan biến. 

--- 

Đợi chờ, để rồi nhận được gì? 

Chẳng phải người đã không còn muốn lưu giữ sao? Tại sao lại vẫn cố chấp? 

Để rồi nhận ra kẻ thay đổi không phải là chàng, chàng vẫn là thiếu niên năm ấy.

Kẻ thay đổi, là nàng. 

Linh hồn không tiêu tán, vương vấn thế gian. Tìm kiếm trong vô vọng, đổi lại một kết quả. 

Người không là người. 

~ oOo ~ 


Thứ hai, ngày 6 tháng 10 năm 2014.
Shangguan.
 
Princess Lily Rose
Lớp phó nhà Đất
Princess Lily Rose
Giới tính : Nữ
Zodiac : Virgo
Tổng số bài gửi : 2025
Birthday : 11/09/1998
Join date : 18/07/2013
[Truyện ngắn] Người Không Là Người Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện ngắn] Người Không Là Người   [Truyện ngắn] Người Không Là Người Icon_minitimeSun Dec 28, 2014 11:36 am

Chấp niệm quá sâu....
 
 

[Truyện ngắn] Người Không Là Người

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [Truyện ngắn] Tôi không nghĩ là tôi yêu cậu nhưng tôi chắc chắn là tôi không ghét cậu!
» [Truyện ngắn] Tin Nhắn Không Bao Giờ Đến
» [Truyện ngắn] TÌNH YÊU KHÔNG DÀNH CHO ANH
» [Truyện ngắn] Bỉ Ngạn Nghìn Năm
» [Truyện Ngắn] Lắc Tay
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện tình cảm, tâm lý :: Truyện ngắn-