Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 Đau Đớn (chuyện tình buồn của Thiên Yết và Kim Ngưu)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
min1st
Học sinh chưa nhận lớp
min1st
Giới tính : Nữ
Zodiac : Taurus
Tổng số bài gửi : 11
Birthday : 28/04/1994
Join date : 03/05/2013
Đau Đớn (chuyện tình buồn của Thiên Yết và Kim Ngưu) Empty
Bài gửiTiêu đề: Đau Đớn (chuyện tình buồn của Thiên Yết và Kim Ngưu)   Đau Đớn (chuyện tình buồn của Thiên Yết và Kim Ngưu) Icon_minitimeFri May 03, 2013 1:27 pm

"Hấp." -Ly nước hắt thẳng vào mặt nó. Người con gái quay lưng đi thẳng,
cố giấu hai hàng nước mắt để nó không thấy cô tỏ ra yếu đuối.
Nó dửng dưng ngồi im nhìn theo, tay vẫn quàng qua vai một người con gái
khác. Nước mắt cũng trực chảy ra nhưng cố kìm lại. Nó biết cô ấy đang
khóc, thế nhưng chỉ có cách này mới khiến cô ấy hạnh phúc.
-Kim Ngưu sẽ tổn thương lắm đó. –Cô gái ngồi bên cạnh nó thì thầm. Nó cúi đầu không đáp.
-Anh định thế này mãi sao, Thiên Yết? –Cô gái vẫn tiếp tục.
-Cô ấy còn trẻ, còn đẹp. Chỉ có cách này mới khiến cô ấy hạnh phúc. –Nó
buông một hơi thở khó nhọc. Không phải vì nó thấy đau mà vì tim nó đau.
Người bên cạnh nhìn nó bằng ánh mắt cảm thông. Nó nắm lấy tay người đó:
-Song Ngư, xin em hãy giúp anh... Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi...
-Không. Em không thể giúp anh được nữa. Em không muốn Kim Ngưu tổn thương.
-Song Ngư... –Nó thốt ra như van nài
-Sao anh không thử nói mọi chuyện với cô ấy?
Nó nhắm mắt lại. Cứ nghĩ đến đôi mắt đẫm nước đầy thất vọng của cô ấy là
nó lại đau đớn. Làm sao nó có thể làm khổ cô ấy được chứ? Cô ấy đã chịu
mất mát quá nhiều, thà cứ để cô ấy ra đi hơn là nó bắt buộc phải làm cô
ấy tổn thương hơn thế này.
-Không... Thôi được rồi, cảm ơn em... Anh đi trước... –Nó mệt nhọc đứng dậy.
***
Căn phòng nhỏ như chìm vào một màu xám u ám. Một cô gái đang ôm con gấu
bông khóc nức nở. Căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn vì cơn gió lạnh mùa
đông lướt qua, thêm với nỗi đau buốt giá cứa vào tim cô khiến cơ thể cô
bé như tê tái.
-Tại sao chứ? Tại sao lại như vậy? Càng ngày anh càng khác trước khi gặp
em. Tại sao anh lại làm em tổn thương? Tại sao không níu kéo khi em
quáy lưng đi?
Cả ngàn câu hỏi quay mòng mòng trong đầu cô bé. Mệt mỏi, cô ngủ thiếp đi trong cơn mưa nước mắt vẫn không ngừng tuôn trên gò má.
Giấc mơ của cô hỗn loạn. Khi thì là hình ảnh anh ôm lấy cô ngày bố mẹ cô
ra đi. Rồi có lúc là những giây phút hai người bên nhau, có khi lại là
những tổn thương anh gây ra.
Trái tim con gái yếu mềm lắm, kể cả cô ta có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ gục
ngã trước những nỗi đau này. Chỉ đơn giản cô là con gái.
Nụ hôn ấm áp, vòng tay to chắc của anh ngày nào h chỉ là nước mắt lạnh giá và hơi lạnh của mùa đông
Cô thèm được ở bên anh ngay lúc này.
***
Anh về nhà, buông một tiếng thở dài mệt nhọc.
Cô không làm gì có lỗi cả. Anh không giận cô vì đã hắt nước vào anh rồi
bỏ chạy không nghe anh giải thích. Anh chỉ giận mình không thể ở bên cô,
mang lại hạnh phúc cho cô.
Anh nghĩ đến những ngày sau cô sẽ thế nào nếu không có anh? Cô sẽ thế nào nếu biết mọi chuyện?
Càng nghĩ càng đau. Cơn đau đang kéo đến hành hạ anh.
Anh vội vã trở dậy đóng cửa phòng, lục tung tất cả tìm lọ thuốc dốc vào miệng.
***
12h đêm
Nhạc chuông điện thoại “Đường Tắt Nắng” đánh thức cô. Cô ngủ đã lâu thế
rồi sao? Nước mắt vẫn đang tuôn rơi trên gương mặt thánh thiện như thiên
thần. Trong giây lát, ký ức tràn về. Lại là anh. Cô bật khóc.
Nhưng kìa, điện thoại reo. Cô cầm nó lên.
Là Cự Giải, bạn thân của anh. Anh ấy là người luôn đứng ra hòa giải giữa
cô và anh khi hai người cãi nhau. Anh gọi cho cô có lẽ cũng là vì
chuyện ban chiều. Hít một hơi, cô định sẵn những điều sẽ nói và bấm nút
nghe.
-Alo, Ngưu mỹ nhân (biệt anh của cô ở trường) à?
-Em đây. –Cô đáp khẽ.
-Yết ca có ở bên em không?
-Dạ không. –Cô nói gọn.
-Em gọi cho anh ấy đi. Anh tìm Yết ca từ chiều mà không thấy. Anh rất lo có chuyện gì xảy ra...
Chuyện gì xảy ra??? Thế có nghĩa là sao? Một hơi lạnh chạy dọc sống lưng cô tựa như một linh cảm không lành.
-Cự Giải, ý anh là...
-Yết ca bị ung thư máu. Anh ấy dặn anh không được nói cho em biết. Nhưng
đến lúc này anh không thể giấu em được nữa. Em mau gọi cho anh ấy đi.
Chiếc điện thoại rơi xuống. Giấc mộng như bừng tỉnh. Cô vội vã chạy đến nhà anh.
Vẫn ngôi nhà quen thuộc này của riêng anh mà sao lạnh lẽo thế?
Vẫn là nơi anh và cô cùng ăn, cùng xem phim, học bài và chơi game mà sao h nó trở nên đáng sợ vậy?
Vẫn là nơi tình yêu của hai người cùng sưởi ấm mà h sắp tan vỡ vì sự hiện diện của thần chết...
-Yết ca... –Kim Ngưu mở cửa nhà rồi chạy vào tìm anh khắp các phòng.
Trong cơn mê của cái chết đang gần kề, anh vẫn cảm nhận được bước chân
của người mà anh yêu hơn cả bản thân. Mê man và tỉnh thức giằng co anh ở
hai phía. Một bên là cô đang kéo anh về sự tỉnh táo của sự sống, một
bên là thần chết đang nắm tay anh kéo về thế giới lạnh lẽo.
Cô xô cửa chạy vào, nhìn thấy anh nằm đó, cô đỡ anh dậy:
-Yết ca... –Cô lay anh. –Xin anh hãy tỉnh lại... Em xin lỗi...
Anh từ từ mở mắt. Nhìn thấy hình bóng quen thuộc của cô, khuôn mặt anh thoáng qua niềm hạnh phúc:
-Ngưu Ngưu... –Anh thều thào. –Người phải xin lỗi là anh... Tình cảm anh
dành cho em dù có thế nào cũng vẫn vậy... Em phải sống hạnh phúc, sống
nốt cả phần đời anh dang dở...
-Em không nghe... Thiên Yết, anh không được ra đi thế này. Anh đã hứa sẽ
không bao h bỏ rơi em, không để cho bất kỳ ai mang em đi mà. –Cô nói
trong làn nước mắt, áp mái đầu anh vào sát ngực mình, hy vọng chút hơi
ấm từ cô sẽ khiến anh tỉnh lại.
Thiên Yết thở dốc. Anh đang đau. Đau trong niềm hạnh phúc, đau trong
vòng tay cô. Mọi thứ mờ dần trước mắt, anh chỉ còn cảm nhận được cô bằng
hơi ấm, bằng làn da mịn màng từ bàn tay thon thả của cô đang đan vào
tay anh.
-Xin em một lần cuối thôi... Hôn anh thật lâu được không... –Anh cố đưa tay lần lên đầu cô và kéo nó xuống sát mặt mình.
Kim Ngưu cúi xuống. Thiên Yết nhắm mắt cảm nhận nụ hôn cuối cùng. Anh
còn luyến tiếc lắm. Bao nhiều điều anh thầm hứa sẽ làm cho cô mà chưa
kịp. Anh nợ cô, nợ cô một nụ hôn, một tình yêu đẹp. Hơi lạnh của thần
chết đã đến bên anh. Anh vẫn quyến luyến cô, quyến luyến nụ hôn đang kề
bên mình.
Khi Kim Ngưu bừng tỉnh và buông anh ra thì thân xác Thiên Yết đã lạnh.
Khuôn mặt anh còn đọng lại một nụ cười rất đẹp. Cô vật vã khóc bên anh,
lay gọi anh. Cô biết là anh đã đi xa rồi, thế nhưng nỗi đau quá lớn
khiến cô không thể chấp nhận sự thật ấy.
Đám tang anh chỉ có 4 người. Cự Giải, Song Ngư và Kim Ngưu. Cô vẫn không
nguôi nỗi đau, mấy lần liền cô suýt nhảy xuống hố theo quan tài anh.
Nhờ có Giải và Ngư khuyên can, cuối cùng cô đã bình tâm trở lại.
***
Một năm sau, ngày 28.4, sinh nhật cô.
Sáng sớm, một người đưa bưu phẩm đến bấm chuông nhà Kim Ngưu.
Cô mệt mỏi bước xuống nhà mở cửa.
Người đưa bưu phẩm trao cho cô một bó hoa ly, yêu cầu cô ký tên và cho xin tiền.
Cô uể oải ký vào phân người nhận. Người đưa bưu phẩm cúi đầu chào cô và đi mất.
Cô mang hoa vào nhà. Một tấm thiệp ở trong rơi ra.
“Anh nhớ em rất nhiều. Yêu em mãi mãi.”
Cô cau mày. Ai có thể chơi trò đùa kỳ cục này? Thật độc ác.
Bất giác nhớ đến anh, cô gục xuống khóc òa. Cũng ngày này năm ngoái, anh
vẫn còn ở bên cô. Anh đã mang về rất nhiều hoa ly vì biết cô thích nó.
Chỉ mình anh biết cô thích hoa ly, mình anh thôi.
Chiều hôm đó, trong cái nắng của hoàng hôn, một cô gái xinh đẹp đang ngồi đối diện với ông chủ cửa hàng hoa.
-Tôi đã hứa với cậu ta sẽ không nói cho ai biết việc này, nhưng có lẽ...
–Ông chủ đưa cho cô một phong thư. –Anh ta nói hãy đưa nó cho cô nếu cô
tìm đến đây.
Cô mở phong thư ra. Một bức thư được gấp gọn, hàng chữ quen thuộc hiện ra.
“Em yêu, khi em tìm đến đây có lẽ là khi anh đã đi xa mãi. Anh đã nhờ
cửa hàng hoa mỗi năm vào ngày sinh nhật em sẽ mang đến cho em một bó hoa
ly, hy vọng nỗi đau trong em về anh sẽ nhanh tan biến. Anh xin lỗi vì
đã bỏ em lại một mình trên đường dài, anh hy vọng sẽ có một người nào đó
sẽ thay anh nắm tay em trên đoạn đường còn lại. Em phải sống hạnh phúc
nhé, dù em có ở đâu anh cũng luôn dõi theo em, che chở em. Nếu có kiếp
sau, anh sẽ ở bên em mãi mãi, không bao h bỏ rơi em nữa. Yêu em mãi
mãi.”
Cô đọc xong, nước mắt nghẹn ngào rơi.
Một cơn ho kéo đến. Cô gục xuống ngất đi, trên tay dính đầy máu. Máu vấy
vào cả bức thư của anh để lại. Trong sự giằng kéo giữa mê và tỉnh, cô
thoáng thấy anh đang ở trước mặt cô, đưa tay cho cô.
Cô mỉm cười đặt tay vào tay anh.
Người chủ cửa hàng hoa thấy vậy vội gọi cấp cứu.
Trong đêm đó, một chiếc cáng được đẩy vào nhà xác. Trên cáng dán một mảnh giấy nhận diện
“Kim Ngưu, 19t, từ trần lúc 17h do ung thư máu.”
 
Anna Lê
Học sinh chưa nhận lớp
Anna Lê
Giới tính : Nữ
Zodiac : Cancer
Tổng số bài gửi : 7
Birthday : 22/07/2002
Join date : 24/12/2014
Đau Đớn (chuyện tình buồn của Thiên Yết và Kim Ngưu) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Đau Đớn (chuyện tình buồn của Thiên Yết và Kim Ngưu)   Đau Đớn (chuyện tình buồn của Thiên Yết và Kim Ngưu) Icon_minitimeThu Dec 25, 2014 10:35 pm

Vậy rốt cuộc cả 2 cùng chết à như thế lên thiên đàng được đoàn tụ rồi!
 
 

Đau Đớn (chuyện tình buồn của Thiên Yết và Kim Ngưu)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» [Thiên Yết - Nhân Mã] Chuyện tình thỏ con và cáo già
» [Song Ngư - Thiên Yết] Chiếc chìa khoá và chuyện tình một đêm.
» Kim Ngưu vui vẻ và buồn bực
» [Kim Ngưu - Song Tử - Thiên Bình] Đôi cánh của thiên thần chết
» 12 chòm sao và chuyến đi đến hành tinh tình ái (thông báo lịch ra chap)
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Gian truyện 12 chòm sao :: Gian truyện tình cảm, tâm lý :: Truyện ngắn-