Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpShop

Share
 

 [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
oOSóiNâuOo
Giáo viên chủ nhiệm
oOSóiNâuOo
Giới tính : Nữ
Zodiac : Sagittarius
Tổng số bài gửi : 666
Birthday : 13/12/1995
Join date : 17/04/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeMon Oct 14, 2013 12:15 pm

Xin chào các em, đây là buổi học đầu tiên trong lớp Văn của chúng ta, và tôi quyết định sẽ tổ chức một cuộc thi nho nhỏ để kiểm tra chất lượng đầu năm a~ =)) Các em đừng căng thẳng, chúng ta chỉ là một bài thi nho nhỏ để tôi định hướng được mình nên hướng dẫn cái gì cho các em thôi. :3

Đề thi rất đơn giản. Các học sinh trong cùng một nhà sẽ lập thành một nhóm và  viết một câu chuyện kinh dị ngắn. Nội dung không giới hạn, có thể là về 12 chòm sao, về 4rum, về lớp hay về bất cứ chuyện gì cũng được. miễn là kinh dị. (vì sắp tới Halloween rồi mà)

Đây sẽ là cách tính điểm khi các em nộp bài thi

Nhà nào hòan thành bài dự thi sớm nhất sẽ được cộng 5 điểm.
Nhà nào có bài dự thi xuất sắc nhất sẽ được cộng 10 điểm
Nhà nào không nộp bài trừ 10 điểm.
Những nhà có tham gia đều được cộng 5 điểm mỗi nhà.


Được sửa bởi oOSóiNâuOo ngày Mon Oct 14, 2013 9:09 pm; sửa lần 1.
 
YoshinoRyu
Học sinh nhà Lửa
YoshinoRyu
Giới tính : Nam
Zodiac : Sagittarius
Tổng số bài gửi : 240
Birthday : 09/12/1998
Join date : 20/09/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeMon Oct 14, 2013 12:29 pm

*giơ tay* SENSEI , mình có cần lập team trong nhóm hay cả nhà lập team kéo nhau viết truyện ạ :3 ~ nếu thế thì loạn lắm , cần phải thống nhất ý kiến nữa . 
 
oOSóiNâuOo
Giáo viên chủ nhiệm
oOSóiNâuOo
Giới tính : Nữ
Zodiac : Sagittarius
Tổng số bài gửi : 666
Birthday : 13/12/1995
Join date : 17/04/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeMon Oct 14, 2013 12:30 pm

Chúng ta sẽ lập team viết, cùng nhau bàn bạc trong phòng sinh họat chung a~ :3 
 
nhoc_monmap98
Lớp phó nhà Nước
nhoc_monmap98
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1188
Birthday : 15/11/1998
Join date : 12/06/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeMon Oct 14, 2013 2:07 pm

Nộp bài ở tại đây luôn a~ :v
 
oOSóiNâuOo
Giáo viên chủ nhiệm
oOSóiNâuOo
Giới tính : Nữ
Zodiac : Sagittarius
Tổng số bài gửi : 666
Birthday : 13/12/1995
Join date : 17/04/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeMon Oct 14, 2013 2:29 pm

Yup :3 
 
nhoc_monmap98
Lớp phó nhà Nước
nhoc_monmap98
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1188
Birthday : 15/11/1998
Join date : 12/06/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeMon Oct 14, 2013 2:46 pm

Nếu viết về 12 cs thì chỉ viết 1 số chòm sao thôi được ko a~. Hay phải viết hết 12 cs luôn a~ :v
 
oOSóiNâuOo
Giáo viên chủ nhiệm
oOSóiNâuOo
Giới tính : Nữ
Zodiac : Sagittarius
Tổng số bài gửi : 666
Birthday : 13/12/1995
Join date : 17/04/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeMon Oct 14, 2013 2:55 pm

Tùy các em lựa chọn a~. Nhưng này là bài tập nhóm =w= chị sẽ đi kiểm tra luôn, nhóm nào k tích cực họat động thì điểm sẽ k được cộng thêm :T
 
nhoc_monmap98
Lớp phó nhà Nước
nhoc_monmap98
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1188
Birthday : 15/11/1998
Join date : 12/06/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeMon Oct 14, 2013 3:06 pm

Nhóm em lập ra 1 nhóm kín trên fb lm địa bàn riêng để họp vs nhau a~ :3. Cho mấy nhóm khác khỏi bik đc a~ =)). ~> k có hoạt động j ơ đây thì có bị xem là k tích cực k a~ :v :v
 
oOSóiNâuOo
Giáo viên chủ nhiệm
oOSóiNâuOo
Giới tính : Nữ
Zodiac : Sagittarius
Tổng số bài gửi : 666
Birthday : 13/12/1995
Join date : 17/04/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeMon Oct 14, 2013 3:08 pm

Tùy em a~, nhưng chị có cách kiểm tra của chị =)) Facebook hay gì cũng kiểm tra được =)) 
 
nhoc_monmap98
Lớp phó nhà Nước
nhoc_monmap98
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1188
Birthday : 15/11/1998
Join date : 12/06/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeMon Oct 14, 2013 3:10 pm

OMG =)) =))
 
Princess Lily Rose
Lớp phó nhà Đất
Princess Lily Rose
Giới tính : Nữ
Zodiac : Virgo
Tổng số bài gửi : 2025
Birthday : 11/09/1998
Join date : 18/07/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeMon Oct 14, 2013 3:27 pm

Chị rể thực độc ác TTvTT
 
MinTeddy
Học sinh nhà Đất
MinTeddy
Giới tính : Nữ
Zodiac : Taurus
Tổng số bài gửi : 229
Birthday : 12/05/1999
Join date : 31/07/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeMon Oct 14, 2013 4:26 pm

hix, thời hạn ngắn quá @@~
Trog khi đag thanh tra ở trường TT.TT
 
Sagitsa
Học sinh nhà Lửa
Sagitsa
Giới tính : Nữ
Zodiac : Sagittarius
Tổng số bài gửi : 99
Birthday : 10/12/2000
Join date : 26/07/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeMon Oct 14, 2013 6:52 pm

dag thi trong trường thì thế nào
 
oOSóiNâuOo
Giáo viên chủ nhiệm
oOSóiNâuOo
Giới tính : Nữ
Zodiac : Sagittarius
Tổng số bài gửi : 666
Birthday : 13/12/1995
Join date : 17/04/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeMon Oct 14, 2013 9:09 pm

đã edit thời hạn 
 
AquaGirl
Học sinh nhà Khí
AquaGirl
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aquarius
Tổng số bài gửi : 874
Birthday : 14/02/2001
Join date : 23/07/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeWed Oct 16, 2013 9:26 am

Tên: Aqua
Lớp: khí

Cô ơi, do trình độ văn kém + đây là bài văn đầu tiên mà em làm, em đã vắt hết chất xám vô nó, nên xin cô chấm nhẹ tay dùm ah~

Nhân vật tôi là nữ Bạch Dương

                                                          OoO~Cô gái đẫm máu~OoO

 
     "Con nhớ không được thua nó đấy." Đó là những gì bố mẹ tôi nói trước khi hội thể thao lần thứ ba trường tôi tổ chức. Chẳng qua là cô bạn thân của tôi, Nhân Mã, là người chạy nhanh nhất trường và tôi, người luôn đứng hạng hai.


                   ~Bảy giờ sáng trước ngày hội thể thao~

     Tôi và Nhân Mã đang trò chuyện với nhau trong phòng thể dục cùng với đám bạn cùng lớp. Thiên Bình lên tiếng:

  - Mấy bà biết tin gì không? Hồi nãy tôi đi ngang qua phòng giáo viên thấy bà Ngư đứng trong trỏng, mặt tím ngắt.

  -Sao thế? - Cả đám nhao nhao

     Nhỏ Thiên Bình làm ra vẻ hiểu biết, nói:

  - Tôi nghe nói bả ấy gặp cái gì lúc đến trường. Hình như là một cô gái. - Đến lúc đó nhỏ Bình đổi giọng - Cô gái đó người dính đầy máu tay cầm cây dù màu đỏ, nói với bà Ngư: "Cô có nhìn thấy cây
dù của tôi không?" Bà Song ngư mới trả lời: "Nó ở trên tay của cô mà." Rồi bả bị cô gái đó rượt thục mạng tới tường mà trên cổ bà Song Ngư in nguyên một vết bàn tay màu đỏ luôn đó! Ghê chưa ?

     Nghe thế Nhân Mã mới lên tiếng:

  - Sao chuyện người ta mà bà biết chi tiết quá ha!

  - Tất nhiên rồi, Thiên Bình là người săn tin cho báo của trường mà.- Nhỏ Bảo "sáu mắt" nói. (nó có hai mắt + mắt kiếng + mắt cá chân = sáu mắt ).

  - Các em, lễ hội sẽ bắt đầu trong vòng 10 phút nữa.- Đó là giọng của cô giáo thể dục của trường tôi, Xử Nữ.

                          ~ Lễ hội thể thao bắt đầu ~

     Tôi và Nhân Mã, là hai thành viên trong lớp thi chạy đường dài toàn trường. Đơn giản vì hai đứa tụi tôi là người chạy nhanh nhất trong lớp.

  - BẮT ĐẦU - Tiếng súng bắt đầu cho cuộc thi chạy vang lên.

     Đó là lúc tôi bắt đầu chạy không ngừng, tôi nghĩ:
  "Tại sao bố mẹ lại muốn mình thắng đến thế? Dù sao thì Nhân Mã cũng là bạn thân của mình từ hồi bé, nhường một chút cũng đâu có sao."

     Chỉ còn hai người đang chạy, đó là Nhân Mã và tôi, đích đến còn cách tôi 2m tôi cố gắng chạy hết mình nhưng lúc đó Nhân mã tự nhiên lấy đà phóng vọt lên va vào tôi rất mạnh làm tôi ngã xuống đất. Tôi, lại đứng hạng hai thêm một lần nữa...

                                 ~ Trên đường đi về ~  
     Tôi hỏi Nhân Mã:
  - Lúc đó cậu có cố ý chạy lên như thế không? 
      Nhân Mã cười nhẹ:
  - Không.

     Đến ngã tư, chúng tôi thấy một cô gái dính đầy máu từ ngã rẽ đi ra, nói với giọng hơi đứt quãng:
  - Hai  cô  có nhìn thấy  cây  dù của tôi  ở  đâu không?

  - Dạ không. - Tôi trả lời

     Rồi cô gái đó chỉ lên Nhân Mã, rồi cây dù trên tay của cô gái biến mất và nó hiện ra trên tay Nhân Mã.
  - Trả dù  cho   tôi.

     Cô gái đó đuổi theo Nhân Mã, Nhân Mã ném cây dù vào tôi, tôi giật mình vì không biết phải làm sao nên đã ném nó xuống sông. Cô gái đó bắt đầu lên tiếng:
  - Tôi sẽ  tha mạng  cho  ai  đem  cây dù  đó  cho  tôi...

     Nhân Mã chạy đến bờ sông lội xuống nước để tìm cây dù. Sau khi nhỏ tìm được, tôi liền chạy lại giật trên tay nó, nó đẩy tôi ngã xuống đường. Da thịt tôi bị trầy tùm lum nhưng tôi gắng ngồi dậy chạy tới chỗ nhỏ Mã, giật cây dù trên tay nó bằng cách nhanh nhất có thể, tôi quay đầu lại nói với nó:
  - Tớ nhất định sẽ thắng trong cuộc thi này.

  - Tôi không ngờ là cậu lại quý mạng sống hơn tình bạn lâu năm như thế.- nó nói với giọng cực kì tức giận, tôi chưa thấy Nhân Mã như thế bao giờ cả.
 
     Tôi nói như trêu tức nó:
  - Còn cậu thì sao? Cậu đã nhiều lần thắng tớ trong lúc thi chạy, hôm nay lại nhiều lần làm tôi ngã và cậu chưa xin lỗi tôi, mấy lần trước tôi cố ý thua chỉ vì tôi nghĩ mình là bạn bè nên nhường nhịn một tí, nhưng bây giờ thì... Tạm biệt Nhân Mã.

     Tôi, Bạch Dương, vừa đưa cây dù cho cô gái kia, cũng là lúc cô ta cùng nó biến mất.

              ~ Năm năm sau, sau lễ tốt nghiệp đại học ~

     Trên đường đi về nha, tại ngã tư năm xưa, tôi lại gặp một cô gái khác, nhìn có vẻ trầy trụa, dính đầy máu, đứt một bên cánh tay và gương mặt như đang khóc. Điều đặc biệt là cô ta có hình dáng...như Nhân Mã năm xưa.








P.S: có lẽ nó không đáng sợ lắm.

Nhận xét:


_Lời văn mộc mạc, giản dị, có cảm tình.
_Có trau chuốt tác phẩm, nhưng hình như không thường xuyên viết nên tác phẩm vẫn chưa đủ chất.
_Miêu tả chưa sâu.

_Cao trào truyện không hấp dẫn.
_Cốt truyện giống một creep tôi đã đọc :|
_ Có lỗi type (cái này tôi không chú trọng lắm nên không trừ điểm gì đâu :3 )
Những lỗi trên là vô cùng bình thường, lúc mới bắt đầu tôi còn kém hơn. 

Điểm: Vì nộp bài sớm và bài tạm nên được 11 điểm


Lưu ý nhà Khí: cần phải đòan kết hơn, đây là lần đầu nên chấp nhận một người làm. Bài tập nhà lần sau, nếu chỉ có một người làm, trừ 50đ.


Đóng dấu kí tên

Sói
 
Sapphire
Lớp trưởng nhà Đất
Sapphire
Giới tính : Nữ
Zodiac : Capricorn
Tổng số bài gửi : 216
Birthday : 09/01/2000
Join date : 17/04/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeWed Oct 16, 2013 2:56 pm

Nhà Đất nộp bài ạ :3


MÁU

Song Tử mệt mỏi tra chiếc chìa khoá bạc vào ổ khoá nhà và đẩy cửa ra. Chào đón ông là Kim Ngưu – người vợ hiền hoà và tần tảo luôn lo lắng cho ông từng li từng tí. Bà nhìn ông bằng ánh mắt lo lắng:
- Hôm nay mệt lắm hả anh?
Song Tử gục gặc đầu vẻ kiệt sức và lê từng bước chậm chạp đến bên chiếc ghế bành bên lò sưởi trước khi thả phịch, người xuống đó và nói bằng chất giọng lào khào – hậu quả của một ngày phải la mắng đám y tá và bác sĩ dưới quyền vì họ chả được cái tích sự gì:
- Em yêu, có thể cho anh chút trà được không?
- Đương nhiên rồi.
Kim Ngưu mỉm cười hiền hoà, bà tặng chồng một nụ hôn phớt nhẹ qua gò má rám nắng đã có sự hiện diện của những vết đồi mồi rồi quay người đi vào bếp một cách khẽ khàng nhất có thể để tránh đánh thức hai đứa con đang say giấc nồng.

Song Tử mệt mỏi xoa xoa vầng trán trước khi ông lim dim chìm vào giấc ngủ. Ngay khi giấc ngủ êm đềm vừa rón rén bước đến bên ông, chợt, một tiếng hét thất thanh vọng xuống từ tầng trên khiến ông giật mình bật dậy. Tiếng thét không dừng lại, nó như xoáy vào tai ông hệt như một mũi khoan sắc nhọn vậy. Song Tử không còn thời gian bịt tai nữa, ông nhanh chóng chạy vọt lên tầng, hướng thẳng đến căn phòng đang vọng ra tiếng thét mà xông vào bởi ông biết rằng con trai ông – Nhân Mã – hiện đang gặp nguy hiểm.

Cánh cửa phòng Nhân Mã mở rộng, qua ánh sáng mờ mờ hắt vào từ chiếc đèn hành lang bên ngoài, Song Tử có thể nhìn thấy quần và áo của Nhân Mã nằm vương vãi khắp căn phòng bừa bộn đầy những chiếc hộp pizza trống trơn và vài thứ vỏ đồ ăn nhanh khác. Thế rồi, mắt ông chạm phải một đốm đỏ trên sàn nhà, đỏ thẫm. Máu. 

Trái tim Song Tử như hẫng đi một nhịp vì lo lắng. Cái quỷ gì đang xảy ra trong nhà ông thế này?? Đưa mắt nhìn ra xa hơn, ông chợt nhận ra thứ gì đó…thứ gì đó dài dài, mềm nhũn và đầy máu đang vắt vẻo trên thành giường của Nhân Mã. Song Tử đưa bàn tay run lên vì lo lên và bật công tắc điện. Ánh sáng trắng tràn ngập căn phòng khiên Song Tử phải nheo mắt mới nhìn thấy quang cảnh của căn phòng lúc này: Máu bắn đầy trên sàn nhà và những bức tường được sơn màu xanh lá cây nhợt nhạt. Trên giường là Nhân Mã. Thằng bé đang nằm đó với đôi mắt mở to hoảng loạn trên chiếc giường ngập ngụa máu tươi và ổ bụng nó thì bị rạch nát, lục phủ ngũ tạng nằm vương vãi khắp giường và sàn nhà…

Song Tử ôm lấy ngực trái, thở hổn hển. Mới sáng nay, mới chỉ sáng nay thôi, Nhân Mã vẫn còn cười nói chào hỏi mọi người vui vẻ đến vậy, thế mà…

Nghe thấy tiếng thét, Kim Ngưu cũng ngay lập tức chạy lên tầng, tuy nhiên bà không lên nhanh bằng Song Tử nên khi bà lên đến nơi, đập vào mắt bà chính là quang cảnh kinh hoàng ấy cùng một Song Tử đang đứng như trời trông giữa phòng, mắt nhìn đăm đăm vào cái thây vô hồn của Nhân Mã. 

Kim Ngưu ngã khuỵu xuống đất, nước mắt cứ vô thức tuôn ra trong im lặng. Bà không thể không thể tưởng tượng nổi cái thây máu me kia chính là đứa con trai yêu quý của bà, bà không thể tin nổi mới mấy tiếng trước Nhân Mã vẫn còn vui vẻ xin bà cho đi chơi với đám bạn vào sáng ngày mai, thật sự không thể tưởng tượng nổi…

Song Tử chầm chậm quay người lại nhìn Kim Ngưu, ông thấy những giọt nước mắt đang lăn liên tục xuống gò má vợ ông trong im lặng mà không nói nên lời. Song Tử cất từng bước chậm chạp đến gần Kim Ngưu và siết chặt lấy đôi vai đang run lên bần bật theo từng tiếng nấc của bà. Ông thì thầm:
- Đừng khóc. Ở đây không an toàn. Mau đi đánh thức Cự Giải dậy thôi.
- Em…thật sự em không thể tin nổi…
Kim Ngưu nấc cụt, nhưng bà từ từ đứng dậy theo chồng và dứt khoát quẹt đi những giọt nước mắt kia, bà hiểu rằng bà còn một đứa con để bảo vệ.

~~o0o~~

Cự Giải run lẩy bẩy trong chăn. Càng cố tự trấn an rằng tiếng hét ban nãy chỉ là một trò nghịch ngợm khác của Nhân Mã, cô càng nhận thức rõ ràng hơn là đó không phải trò đùa. Chỉ sau tiếng hét kinh hoàng của đứa em trai chưa đầy một phút, tiếng chân gấp gáp bước lên mấy bậc thang gỗ và khoảng lặng kéo dài sau đó khiến Cự Giải thêm phần hoảng sợ. Nếu đó chỉ đơn thuần là giỡn chơi, hẳn bố cô - Song Tử - đã cho Nhân Mã một trận, với âm lượng lớn không kém tiếng hét ban nãy.

Nhưng, tuyệt nhiên chỉ có im lặng và im lặng.

Tiếng gõ cửa vội vã, thúc giục khiến Cự Giải giật mình. Nhìn cánh cửa phòng xanh biển vốn dĩ đã quá quen thuộc, cô bỗng bần thần khi nhìn tay nắm cửa. Cự Giải sợ, sợ lắm, sợ những thứ cô không biết, và chắc hẳn là không muốn biết đằng sau cánh cửa này.

Cự Giải ngập ngừng mở cửa. Kim Ngưu quệt nước mắt, cố giữ bình tĩnh, dù giọng bà đã lạc đi tự lúc nào.

- Cự Giải... Chúng ta ra ngoài thôi.

- Còn Nhân Mã? Nó vẫn đang...

- Cự Giải... Ra ngoài thôi.

Song Tử vỗ nhẹ lên vai Cự Giải. Con gái ông hiện giờ mở to mắt ngỡ ngàng, môi mấp máy, cũng chừng nào đoán biết được cái chết của em trai mình. Song Tử thở dài. Bằng mọi giá, ông sẽ không cho Cự Giải thấy được cảnh tượng kinh hoàng trên gác, không thì không biết cô con gái vốn yếu đuối, mong manh của ông sẽ ám ảnh tới mức nào.

Để Cự Giải dìu Kim Ngưu - bà đang lả dần trong vòng tay cô, nước mắt không ngừng tuôn - Song Tử nhanh chóng chạy xuống dưới nhà. Ông luống cuống tìm chìa khóa nhà rồi tra vào ổ. Cạch. Tiếng động khô khốc vang lên như tiếng sét ngang tai Song Tử. Ổ khóa đã bị kẹt bởi một vật gì đó nằm sâu bên trong nó. Chỉ mới hai tiếng trước, ông còn vào nhà bằng chính cánh cửa này, chìa khóa này, ổ khóa này cơ mà...

~~o0o~~

Song Tử, sau một hồi vật lộn với cái cửa sắt, quyết định buông xuôi. Ông nhấc máy gọi cảnh sát, nhưng dây điện đã bị cắt nham nhở. Chết tiệt, cái di động của ông thì đang ở ngăn tủ chỗ làm, còn Kim Ngưu và Cự Giải thì không dùng điện thoại. Song Tử cố giữ bình tĩnh, cười mỉm trấn an vợ con rằng cảnh sát đang trên đường tới, không việc gì phải lo lắng quá mức.

Cự Giải dìu Kim Ngưu ngồi xuống ghế bành, pha cho bà loại hồng trà ưa thích. Nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng cùng nỗi đau tột đình như vậy, mấy ai có thể nhâm nhi trà cho được. Huống hồ Kim Ngưu cứ nhìn trà sóng sánh lại nhớ tới vũng máu trên sàn phòng Nhân Mã. Bà nôn thốc nôn tháo ra sàn. Nhìn mẹ ái ngại, Cự Giải đi vào bếp tìm giẻ lau, bản thân cô cũng thấy thức ăn đang trào ngược lên cổ họng bởi mùi máu phảng phất trong không gian. Phòng Nhân Mã ở ngay trên phòng khách... 

Cúp điện

Song Tử ngồi bên Kim Ngưu, nắm chặt lấy tay bà trấn an. Đã vào hè, nên mất điện đột ngột cũng là chuyện thường tình, nhưng trong hoàn cảnh này thì đó là mối đe dọa khôn lường. Ông giữ tay Kim Ngưu cũng là để kiểm tra mạch của bà, phòng trường hợp xấu nhất là tên sát nhân ra tay nhanh gọn trong bóng tối, không kịp để Kim Ngưu lên tiếng. Vẫn bình thường. Đèn sáng trở lại, Song Tử thở phào nhẹ nhõm khi thấy Kim Ngưu ngoài việc mặt có chút tái thì không có gì bất ổn. Nhớ tới đứa con gái vốn sợ bóng tối của mình, Song Tử gọi lớn.

- Cự Giải?

- Con đây, bố mẹ có sao không?

Song Tử thở phào nhẹ nhõm khi nghe tiếng cô con gái yêu quý vẫn bình an. Ông quay sang Kim Ngưu.

- Em à, anh biết rất khó cho em, nhưng em gắng đừng quá đau buồn mà kiệt sức, chúng ta còn phải bảo vệ Cự Giải nữa chứ?

Kim Ngưu không trả lời, bà gục gặc đầu. Nhận thấy điều bất ổn, Song Tử lay vai vợ, nhưng vẫn không có hồi âm. Cự Giải lo sợ nhìn gương mặt mẹ mình tím tái dần, mắt trợn trừng - dấu hiệu trúng độc. Cô nhìn cốc hồng trà, chẳng lẽ là do nó... Song Tử nói nhanh trấn an con gái.

- Mẹ con từ nãy vẫn chưa đụng tới hồng trà, chỉ có thể là tên sát nhân đã tiêm độc vào người mẹ con lúc cúp điện. Con ngồi đây với mẹ, để bố lên lấy túi đồ, xem có giúp được gì không!

Cự Giải ngoan ngoãn nghe theo. Cô im lặng nhìn mẹ mình - tình hình của bà biến chuyển xấu gấp bội chỉ sau từng giây - nước mắt lăn dài trên má. Kim Ngưu - dù đã gần như mất ý thức - vẫn vỗ nhè nhẹ lên tay Cự Giải. Cự Giải quẹt nước mắt, mẹ lâm vào tình cảnh này còn trấn an cô, cô phải can đảm, mạnh mẽ lên mới không phụ lòng bà. Bỗng có mùi khét sực lên từ nhà bếp, cùng với cái nóng đến ngạt thở. Cự Giải nhìn ngọn lửa đang liếm láp từng thứ một, cô thoáng thấy may mắn bởi đã bỏ dùng bếp ga từ tuần trước, nên không lo việc cả ngôi nhà sẽ nổ tung. Nhưng nỗi lo lắng đã trở lại với Cự Giải ngay lập tức, bởi cô nhận ra rằng, nếu không sớm làm gì đó thì cô và mẹ sẽ chết ngạt...

Song Tử cầm trên tay hộp thuốc, bỗng thấy bóng người vụt qua cửa phòng mình. Ông vội lần theo mấy dấu chân bám đầy than đen kéo dài từ cửa phòng xuống dưới nhà, tay giữ chặt con dao mổ để phòng thân. Thấy đám cháy dữ dội, Song Tử thoáng phân vân giữa việc ra với vợ con hay đuổi theo tên sát nhân, nhưng ông nghĩ Cự Giải sẽ tự lo được, huống hồ đám cháy chưa lan ra phòng khách. Vệt than đen dẫn tới cửa nhà tắm. Song Tử đẩy cửa bước vào, lăm lăm con dao trong tay, quát lớn.

- Tên kia, đứng yên đấy!

Nhưng người duy nhất Song Tử trông thấy là Cự Giải. Cô đang co rúm lại ở góc phòng tắm, tay run run cầm hai chiếc khăn đã thấm ướt để bảo vệ mình và mẹ trước đám khói. Song Tử hạ dao, ngạc nhiên nhìn Cự Giải.

- Bố đây mà, đừng sợ nữa, bố hứa sẽ bảo vệ được mẹ và con!

Cự Giải mím chặt môi, mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn, nép vào tường. Song Tử tiến lại gần cô.

- Ra đây đi, trong này nguy hiểm lắm, tên giết người vừa chạy vào đây!

Môi Cự Giải mấp máy định nói điều gì đó, mắt cô nhòe nước. Song Tử tiến thêm vài bước, Cự Giải càng thu người lại.

- Bố...kẻ đó....

- Kẻ đó sao? Nói đi, bố sẽ bảo vệ con mà?

- Bố...LÀ KẺ ĐÓ!!!

Cự Giải nói như thét, đôi mắt đen như mờ đi vì nước mắt. Song Tử ngỡ ngàng trước phản ứng mãnh liệt của con gái, ông quay lại, định chỉ cho Cự Giải thấy vết than đen kéo dài. Nhưng trên sàn lúc đó chỉ có dấu chân dính máu của đàn ông đi tới phòng tắm, và nó khớp với cỡ giày 42 của Song Tử.

Trong lúc ông còn đang sửng sốt, Cự Giải chộp lấy vòi nước nóng, phun thẳng vào người Song Tử rồi lách người chạy mất. Song Tử bị bỏng đột ngột vội tới bồn rửa mặt, hạ con dao mổ xuống, lấy tay phải xoa xoa nước lạnh lên chỗ bỏng. Lúc ngẩng lên, mắt ông chạm vào hình ảnh trong gương: một người đàn ông trung niên mặt dính đầy máu, tóc lòa xòa, và đang nở nụ cười...nụ cười của ác quỷ. Trong khi đó, con dao trong tay ông đang nhỏ từng giọt máu tong tỏng xuống sàn nhà. Song Tử ngỡ mình đang mơ, định đưa tay dụi mắt, thì bỗng thấy tay trái mình vướng vướng. Ông nhìn xuống để rồi đột ngột phát hiện những ngón tay mình đang mắc vào mớ tóc hoa râm của Kim Ngưu, và mớ tóc này dính liền với cái đầu lìa khỏi xác của bà.

Ký ức như thác lũ tràn đầy đầu Song Tử, nhấn chìm ông trong những hình ảnh máu me ngập ngụa khiến đầu ông như muốn nứt toác ra. Là ông, khi Kim Ngưu đang pha trà trong bếp, chính ông đã đi lên phòng Nhân Mã, chính ông đã xọc con dao này vào người thằng bé. Chợt nhớ ra Cự Giải, Song Tử chạy ra khỏi nhà tắm và hướng theo tiếng bước chân của Cự Giải mà chạy theo.

~~o0o~~

Cự Giải chạy lên tầng bởi phòng khách giờ cũng bắt đầu bén lửa, tầng 1 không còn an toàn nữa. Cô chạy, mà cảm giác chân mình không chạm đất, dù chân cô đang dẫm lên vô số dằm gỗ nhỏ đang bốc cháy. Cô chạy, mà chẳng biết mình đang chạy trốn thứ gì. Cái chết ư? Không phải. Với căn nhà khóa kín như vậy, cô chẳng cách nào sống sót, cũng giống như mẹ và em trai mà thôi. Có lẽ, Cự Giải đang trốn chạy hiện thực tàn nhẫn, cố giữ lại cho mình hình ảnh gia đình đầm ấm với người cha đáng kính, chứ không phải là con quái vật khát máu như ông bây giờ. Cô lao thẳng ra cửa sổ. khom tay che trước mặt để tránh các mảnh kính găm vào mắt, nhảy từ tầng 2 xuống khu vườn bên dưới - khu vườn mà gia đình cô đã cùng nhau chăm sóc suốt mấy năm...

- AAAAAAAAAAAAAAAA

Cự Giải khuỵu gối. Ba mảnh kính nhỏ găm vào đùi trái cô, và đá dăm trải trong vườn găm vào bàn chân cô nhói buốt. Cô tập tễnh lết từng bước một. Cái xích khóa ở cổng vườn đã bị hỏng từ hai hôm trước, việc này từng là nỗi lo lắng của Song Tử bởi ông sợ có người trộm mấy cái cây quý, còn giờ lại là cơ hội duy nhất của Cự Giải. Cô không hay biết rằng tiếng hét của mình đã đánh thức hoàn toàn con quỷ trong người ông...

Đầu Song Tử đau như búa bổ. Tiếng hét của Cự Giải thật quá quen thuộc. Giống hệt tiếng Nhân Mã. Hay đúng hơn, là giống hệt tiếng thằng bé khi ông xọc dao vào bụng nó. Không như Kim Ngưu, bà chỉ còn thoi thóp thở, nên khi đối mặt với cái chết bà chẳng thể kêu gào gì hết. Từng hình ảnh chắp nối lại với nhau trong đầu Song Tử. Khi Kim Ngưu pha trà, ông chạy lên phòng Nhân Mã, chứ chẳng nghỉ ngơi được một phút ở ghế bành. Rồi ông vờ lên gác nhưng thực chất là vòng vào bếp lấy dao, định giết vợ con mình cùng lúc, nhưng vô tình gây cháy, dẫn tới việc để Cự Giải thoát khỏi nhà. Song Tử ôm đầu một lúc, rồi đứng thẳng dậy, bẻ khớp ngón tay răng rắc, cười nửa miệng. Con người kia trong ông trỗi dậy, làm chủ thân thể này, và rất khoái chí với cuộc săn con mồi tội nghiệp đang cố công chạy thoát...

Song Tử tra chìa vào ổ. Trơn tru. Ổ khóa vốn dĩ đâu có hỏng, chỉ là con-người-khác trong ông nói với ông như vậy. Ông tóm lấy Cự Giải lúc cô đang tập tễnh ra gần tới cổng, gương mặt đầy mồ hôi và nước mắt sắp nở nụ cười nhẹ nhõm lại chuyển sang kinh hãi tột độ. Lôi Cự Giải vào nhà chẳng tốn nhiều công sức bởi cô đã mất máu quá nhiều, và cũng bởi cô đã hoàn toàn buông xuôi, phó mặc cho số phận. Song Tử liếm mép, rút nhanh mảnh kính găm vào đùi Cự Giải, khiến máu phọt ra tứ tung. Ông xiết lấy mảnh kính, để máu mình hòa với máu cô con gái, không một giây do dự mà cắm phập vào mắt trái Cự Giải - con mắt đã nhìn ông hoảng sợ và căm hờn trong bồn tắm. Cự Giải thét lên đau đớn, cô quằn quại, giãy giụa bên dưới gọng kìm của người cha - người mà đến tận sáng nay vẫn là một trong những người mà cô yêu thương và kính trọng nhất.

Vết bỏng trên má Song Tử do cú tạt nước nóng ban nãy lại nhức nhối, ông kéo mảnh kính từ hốc mắt dọc theo gò mà cao của Cự Giải, rạch nát gương mặt của cô, nước mắt Cự Giải lẫn trong máu và thịt, tiếng thét đau đớn cùng tiếng lửa cháy phừng phừng như khiến con quái vật bên trong Song Tử trỗi dậy mạnh mẽ hơn, nhưng tiếng thét của Cự Giải cũng vô tình đánh thức một thứ gì đó...một cái gì đó...

Như thể cái thứ đang dần dần tỉnh dậy kia là nhân cách của một con người...

Nhân cách của một người chồng...

Và nhân cách của một người cha...

Song Tử buông cái thây đẫm máu của Cự Giải ra, gầm rú điên loạn như một con thú bị thương trong khi hai bàn tay của ông liên tục cào cấu khắp khuôn mật. Bàn tay cầm mảnh kính vỡ của ông đâm thẳng vào tay còn lại. Song Tử rống lên trong cơn đau thấu xương, hất mạnh bàn tay với mảnh kính vỡ ra trước khi dùng bàn tay còn lại bóp chặt cổ mình và gầm lên:


- MÀY KHÔNG ĐƯỢC LÀM HẠI ĐẾN VỢ CON TAO!!!


Rồi cũng chính ông gầm lên đáp lại câu nói ấy:


- MÀY ĐÃ ĐIỀU KHIỂN CÁI THÂN XÁC NÀY ĐỦ LÂU RỒI, GIỜ ĐẾN LƯỢT TAO!!!!


Một trong hai tay của Song Tử cấu vào bàn tay đang siết chăt cổ ông, cố gắng gỡ bàn tay kia ra nhưng vô ích. Thế là, cái bàn tay không bận bóp cổ ấy lần sờ khắp sàn nhà trong khi lửa vẫn cháy rừng rực khắp nơi, cố gắng tìm ra thứ gì đó để phản công lại bàn tay kia. Ngay khi những ngón tay của Song Tử cảm nhận được cái lạnh nhẹ của mảnh kính và thứ chất lỏng đỏ tươi nóng ấm còn chưa kịp bay nhiệt đang dính đầy trên mảnh kính, ông lập tức dùng mảnh kính đó đâm thẳng vào bụng, rú lên một tiếng đau đớn trước khi rút mảnh kính ra và lại đâm tiếp vào bụng một lần nữa...

~~o0o~~

Lửa...

Lửa bùng lên...

Cháy...

Liếm lên những xác chết...

Ngốn gọn tất cả.

Nhận xét:

_Miêu tả tốt.
_Lời văn hấp dẫn.
_Xây dựng cốt truyện tốt. 
_Chỉ là khi đọc tới cao trào truyện, tôi vẫn chưa tới mức không thể bỏ sót từng câu từng chữ. Đó là cảm giác của tôi. Một câu chuyện kinh dị thật sự xuắt sắc là tới mức người đọc không muốn bỏ sót dù chỉ một chữ. (Họăc có thể tôi quá lười =)) ) Nhưng nhìn chung, khi đọc truyện của em, tôi vẫn bị lôi cuốn theo, có cảm giác hồi hộp, lo sợ. Điều này là rất tốt. Để độc giả nhập tâm theo truyện của mình là một chuyện không hề dễ. :3

Điểm: 10đ cho phần truyện, 20 điểm cho tinh thần làm việc nhóm.

Đóng dấu kí tên

Sói
 
Charlotte Scarlett
Lớp trưởng nhà Nước
Charlotte Scarlett
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1307
Birthday : 06/11/2000
Join date : 17/04/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeThu Oct 17, 2013 10:55 pm

@Sói: 1 nhà được viết nhiều truyện k ạ? Và 1 truyện được bao nhiêu điểm? Viết nhiều có được tăng điểm không?
 
Hoàng Kim
Hiệu trưởng
Hoàng Kim
Giới tính : Nữ
Zodiac : Virgo
Tổng số bài gửi : 884
Birthday : 09/09/1998
Join date : 17/04/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeFri Oct 18, 2013 8:55 am

mỗi nhà viết 1 trn thôi nhé, cho nên là chăm sóc trn cho cẩn thận vào =ww=
https://truyen.catsboard.com  
cuulonton
Học sinh nhà Lửa
cuulonton
Giới tính : Nữ
Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 1417
Birthday : 10/04/2002
Join date : 24/09/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeMon Oct 21, 2013 9:24 pm

Hình như ko được dùng màu đỏ khi viết bài đó bạn!
 
Hoàng Kim
Hiệu trưởng
Hoàng Kim
Giới tính : Nữ
Zodiac : Virgo
Tổng số bài gửi : 884
Birthday : 09/09/1998
Join date : 17/04/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeTue Oct 22, 2013 8:13 am

@cuulonton: thứ nhất, đó k fải màu đỏ,đó là màu nâu. thứ 2, topic này là để nộp bài và thắc mắc về btvn, nên cmt của bạn sẽ bị tính là spam đấy.

nhắc nhở cuulonton lần 1.
https://truyen.catsboard.com  
Princess Lily Rose
Lớp phó nhà Đất
Princess Lily Rose
Giới tính : Nữ
Zodiac : Virgo
Tổng số bài gửi : 2025
Birthday : 11/09/1998
Join date : 18/07/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeTue Oct 22, 2013 8:38 pm

Hơ, hình như của Aqua là riêng mình nàng ấy chứ không phải là của nhà Khí thì phải :v
 
oOSóiNâuOo
Giáo viên chủ nhiệm
oOSóiNâuOo
Giới tính : Nữ
Zodiac : Sagittarius
Tổng số bài gửi : 666
Birthday : 13/12/1995
Join date : 17/04/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeWed Oct 23, 2013 7:50 am

Aqua nộp bài thay cho nhà khí. Nếu một cá nhân viết thì điểm sẽ không cao = điểm của cả nhà cùng nhau viết. Vậy thôi :3 Em có thắc mắc gì nữa không?
 
Princess Lily Rose
Lớp phó nhà Đất
Princess Lily Rose
Giới tính : Nữ
Zodiac : Virgo
Tổng số bài gửi : 2025
Birthday : 11/09/1998
Join date : 18/07/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeFri Oct 25, 2013 5:46 am

Oh... Cảm ơn Chị đã nhắc nhở (hay trả lời? :v)
 
Charlotte Scarlett
Lớp trưởng nhà Nước
Charlotte Scarlett
Giới tính : Nữ
Zodiac : Scorpio
Tổng số bài gửi : 1307
Birthday : 06/11/2000
Join date : 17/04/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeMon Oct 28, 2013 12:05 pm

Nhà Nước xin nộp bài ạ :3 đúng hạn cuối luôn nhé :)) nhà Lửa nộp bài nốt luôn đê :3 


Nhân vật chính: Nam, Duy, Linh, Quỳnh, Nhi, Phương, Hoàng, Lâm và Chiến.


HALLOWEEEN

Đêm.

Không khí Halloween đã trùm lên toàn thành phố. Nó làm cho cái thủ đô yêu dấu vốn yên bình về đêm này bỗng trở nên tấp nập lạ thường. Chẳng có gì ngạc nhiên khi đang đi trên đường, ai cũng có thể nhìn thấy từ những phù thủy với cây chổi nhiệm màu, một vài con ma cà rồng có răng nanh sắc nhọn, kị sĩ không đầu cho tới những xác chết lởn vởn trong các góc phố...

Có gì đâu, Halloween mà.

Ở sâu tít trong một con hẻm nhỏ có nhóm thanh niên đang tụ tập.

"Alo 1 2 3 nghe rõ trả lời! Chim sẻ gọi đại bàng hú hú!" Nhỏ Linh lớn tiếng, bàn tay chắp lại, để ngang mồm.

"Đủ hết rồi mày. Còn gọi ai nữa?" Nam nhíu mày.

"Âu khê, vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu thám hiểm chứ các thanh niên" Thằng Duy lao ra giữa, lanh chanh nói.

"Thám hiểm gì cơ?" Mặt con Nhi nghệt ra, hiện rõ vẻ không-hiểu-một-cái-gì.

Quỳnh xoa trán, trông nó có vẻ chán, ít nhất là với câu nói của Nhi.

"Chẳng phải chúng ta đã thống nhất kế hoạch là hôm nay sẽ thám hiểm cái gì gì hoang ở phố XYZ hay sao." Phương lên tiếng.

Hoàng quay ra nhìn mọi người một lượt, rồi chốt lại một câu:

"Thế chúng mày có tính đi nữa không thế?"

"Có! Có! Có chứ..." Cả lũ nhao nhao lên, nhìn thằng Hoàng với vẻ mặt háo hức. Riêng có nhỏ Quỳnh vẫn im lặng từ nãy tới giờ. Trông mặt nó có vẻ xanh lắm, thỉnh thoảng lại run lên. Ai cũng nghĩ nhỏ bệnh, nhưng thực sự , nhỏ đang sợ thì đúng hơn.

Trong cái lũ đó có Quỳnh là đứa nhút nhát nhất. Lúc đầu nghe bọn nó rủ rê, nhỏ đã muốn ở nhà. Và nhỏ sẽ chẳng thể nào có mặt tại đây như lúc này nếu như Phương-con bạn tồi của nhỏ không dụ dỗ nhỏ.

"Sợ à, Quỳnh?" Phương hỏi. Mắt nó nheo lại, dí sát vào mặt Quỳnh, hiện rõ sự lo lắng.

"À.. không..không sao đâu... Chúng ta xuất phát chưa?" Nhỏ đáp, giọng run run.

"Được thôi. Vậy là đông đủ hết rồi, chúng ta xuất phát thôi." Lâm nói lớn. Và nó hiên ngang xung phong đi đầu mở đường.


~~~oOo~~~

Gió thổi từng cơn mát dịu. Vài bóng người thấp thoáng di chuyển nhanh chóng dưới ánh trăng vằng vặc của đêm halloween. Và rồi họ dừng lại trước một tòa nhà cũ kĩ.

Nó khá to. Nhưng chả ai biết nó là gì.

"Mày đã tìm được nơi này bằng cách nào thế, Chiến?" Linh hỏi, đôi mắt nó ánh lên sự thích thú.

"Tao không biết! Thấy mọi người kể nhiều nên tao quyết định rủ bọn mày thám hiểm. Có người kể, trước đây nơi này đã từng thuộc về một vị bác sĩ. Tiền của ông ta nhiều vô kể, tiêu hoài chẳng hết. Nhưng rồi sau đó, ông ta đột ngột biến mất một cách kì lạ, số tài sản kếch xù cũng đi theo ông ta..." Thằng Chiến lại kể "Cũng có người bảo, nơi đây từng là một nhà xác. Sau một cơn hỏa hoạn không rõ nguyên nhân, tất cả chỉ còn lại tro bụi, nhưng, có một số vật lại còn nguyên vẹn. Không có bất cứ một dấu vết nào cho thấy đã có trận cháy xảy ra." Nó còn định kể tiếp, liệt kê đầy đủ lời đồn đại về tòa nhà. May mà con Nhi lên tiếng:

"Eo! Ghê quá! Thế bây giờ chắc chẳng còn người ở đâu nhỉ! Nhìn nó hoang vu như thế kia cơ mà..." Nhi nói, nó đưa mắt nhìn về phía tòa nhà.

"Thôi! Tóm lại lằng nhằng như vậy là đủ rồi! Chúng ta vào thôi chứ. Tao chỉ được đi tới 10 giờ thôi đấy. Mà bây giờ đã 8 giờ hơn rồi chứ chẳng đùa, đi càng nhanh, biết càng nhiều!" Phương xua xua tay, con bé bỏ ba lô phía sau lưng, rút ra cái đèn pin màu đỏ và hỏi "Đèn pin đủ hết chưa thế? Kiểm tra lại đi, không chốc vào lại "Tao quên đèn pin cmnr chúng mày ơi!" thì đến lúc ấy chẳng ai giúp đâu nhá!"

Thằng Nam rút từ trong ba lô ra một chiếc máy ảnh khá xịn rồi tí tởn khoe "Tao đem hẳn máy ảnh để chụp cơ nhá! Rồi nó sẽ ghi lại những khoảnh khắc tuyệt vời nhất về halloween của chúng ta cho xem". Nói rồi, nó cất cái máy ảnh của nó vào cái ba lô màu đen và cười khoái trá.

"OK! Mày tốt đấy! Đi vào thôi!" Hoàng hùng hổ cầm đầu, nó đáp khăng khít rồi tiến vào.


~~~oOo~~~

Dọc hành lang, từng ánh đèn soi rọi, lên rồi lại xuống. Cảnh tượng vô cùng nhàm chán, đi gần mười phút rồi mà xung quanh vẫn vậy. Không ngờ đi thám hiểm lại gặp phải nơi vô vị này, cả nhóm thở dài, nhưng một vài đứa thì mừng thầm. Nhìn một lượt, hành lang này cũ quá rồi, bụi bẩn bám đầy tường, mấy miếng gạch vỡ vụn, có chỗ còn bị đục khoét, mạng nhện chằn chịt. Nơi này đã bị bỏ hoang bao nhiêu năm rồi? 

Phía trên trần nghe như có tiếng mưa nặng hạt, đập xối xả. Vậy cũng đỡ. Vì ban đầu, nhóm đã có ý định vừa đi vừa nói chuyện nhằm giảm bớt nỗi sợ hãi. Hoàng quay mặt lại đám bạn và huyên thuyên một câu chuyện nó vừa nghĩ ra, làm cả lũ bật cười. Trong lúc bước lùi như vậy, ánh đèn của Hoàng vô tình rọi về tận cuối hành lang. Một hình ảnh gì đó hiện ra, nó nhìn không rõ. Tụi bạn thì vẫn đứng quay lưng lại với tấm hình và dường như chỉ mình Hoàng để ý. Đến khi không còn nghe thấy tiếng chúng nó buôn chuyện với nhau nữa, Hoàng thấy lạ và chuyển sang nhìn đám bạn. Sao mặt đứa nào đứa nấy ngơ ra thế này? Không, phải nói là tất cả đều chung một biểu cảm.

“Gì vậy tụi bây? Sao không đi tiếp?” 

Mà sao trong đám này không thấy thằng Duy...

“LOẠI” Âm thanh thật to phát ra sau lưng nó, Hoàng quay lại nhìn vào chiếc bàn đặt giữa hành lang. Một người vận Blouse trắng ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn–trắng nốt–và cầm xấp giấy tờ ghi chép. Hoàng nhìn người đó mơ hồ như không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng, sao người nó nhận ra lại là Duy? 

“Bệnh nhân XX52I mau trở lại hàng!” Duy ra lệnh, giọng nó lạnh tanh như một kẻ xa lạ. 

Nó không nhận ra mình là ai à? Hoàng ngây người. Việc gì thế này? Nhìn lại, nó mới biết bên phải mình có một hàng người đang xếp dài, chừa mỗi chỗ trống duy nhất, chắc là của nó. Mấy người này ở đâu ra vậy? Nó tự hỏi và cũng tự nhủ là mình đang mơ. Rõ ràng là nó...nó cùng lũ bạn...đi đến...

Nó quên mất rồi, không biết mình đang đi đâu nữa. 

Trên hành lang cũng gần trăm người chứ ít. Ngoài những người vận Blouse trắng, quần áo bảo vệ – mà tất cả chỉ được chừng hai mươi người – còn lại đều là bệnh nhân hay tù nhân thì phải. Tất cả đều mặc đồ bộ như nhau. Kể cả nó, nó đang mặc cái gì thế này?! Chắc nó điên mất! Ai kể cho thằng Hoàng biết chuyện điên rồ gì đang diễn ra đi!

“Bệnh nhân XX52I mau trở lại hàng!” Thằng Duy la lớn, trông mặt nó cỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Hoàng giật mình và quay lại chỗ của mình. Nó nghĩ ra cách này, chờ đến lượt mình gặp Duy, nó sẽ hỏi rõ cái thằng đó đang muốn làm gì. Vừa định yên phận mà di chuyển theo thứ tự, Hoàng nhìn thấy Linh đang đứng ngay chỗ thằng Duy, con nhỏ cũng mặc bộ đồ cùng màu với mình – như hai đứa tâm thần vừa vào trại vậy.

“LOẠI! Đưa vào lò!” Duy lại lên tiếng, tay nó cầm con dấu đóng cái CẠCH lên tờ giấy. Xong, người bảo vệ đến dẫn Linh đi. Mặt con nhỏ bơ phờ, tóc tai bù xù, xỏa dài luộm thuộm, nhìn không giống nó hằng ngày chút nào. Giờ chỉ nghĩ nó là một con điên nghiện thuốc. Chuyển động của nó chậm chạp như vậy, lờ đờ và có gì đó không ổn. Thằng Duy bảo đưa nó vào lò là ý gì? 

Linh được bảo vệ dẫn đến một cái ống. Nhìn sơ thì thấy cái ống có thông với bức tường sau lưng và hình dạng của nó được cắm thẳng xuống đất. Miệng ống được đậy bởi hai cánh cửa nhỏ, bằng phân nửa chiều cao của người bình thường. Hoàng chăm chú nhìn bảo vệ mở cửa. Nó rùng mình khi nghe điệu cười ngây dại của con Linh. Không biết người bảo vệ tính làm gì, nó chỉ thấy người ta đẩy con nhỏ. Nó còn thấy vài đốm lửa nhảy ra ngoài khi tiếng cười vọng lên từ trong ống. Hoàng không tin vào mắt mình. Nó nuốt nước bọt và nghĩ đến câu: Lò thiêu người ư? Nếu như vậy thì con Linh, nó...

Hoàng co rúm cả người, đôi mắt nhíu lại và mồ hôi nó đổ đầy cả áo. Cảnh tượng gì vừa xảy ra trước mắt vậy? Chắc nó điên mất. Nó chạy vội lại phía bàn và túm cố áo thằng Duy. Nó không nhịn được rồi, phải buộc thằng đó giải thích chuyện này.

“Mày điên à?! Linh, nó...?!” Tay thằng Hoàng run run, nó không biết mình đang nói gì nữa, chỉ biết là nó mù tịt về chuyện trước mắt và cần lời giải thích “Thằng hại bạn! Sao mày cho người giết nó?!” Hoàng quát vào mặt Duy và lắc mạnh người nó. 

“Bệnh nhân XX52I mau trở lại hàng!” Duy lập lại câu nói. 

“Tao trở lại hàng?! Mày! Mau giải thích!” Hoàng định cho nó một đấm tỉnh ngộ thì mới để ý thấy...hai con mắt của Duy không có tròng đen. Nó nhìn Hoàng bằng vẻ mặt của con Linh lúc nãy – mất hồn và trơ ra như vậy. 

“Loại bệnh nhân XX52I! Bệnh nhân bị phế bỏ!” Duy lại nói như một cái máy không cảm xúc “Đưa vào lò! Thiêu hủy!”

Hoàng nhìn nó dứt lời. Khuôn mặt Duy như bị tróc vẩy. Phần hốc hác của xương hàm lộ ra, cả sóng mũi bị đục khoét, trán nó đỏ lờm như được đắp lên một lớp thịt nhầy. Viễn cảnh hãi hùng mà Hoàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp giờ hiện rõ mồn một trước mắt. 

Hai người bảo vệ đến kèm nó, lôi nó đi. Đưa nó đến cạnh miệng lò. Hoàng có thế thấy và cảm nhận được thứ gì ở dưới đó. Nóng. Như thiêu đốt cả cổ họng, hừng hực, mồ hôi lăn dài. Sự sợ hãi và phẫn uất không ngừng dâng trào. 

Lửa. 

Nó sẽ bị thiêu sống. Như một phế vật.

Đứng trên đống lửa và nhìn ra ngoài. Tên sát nhân đó, hắn đóng cửa lò thiêu lại...

Lửa. Bùng lên. Liếm sạch những thứ mà nó ôm được và để lại cái thứ được mang tên "tro bụi".

Ngày X tháng X năm 1948,

Ngày diễn ra một vụ chọn lọc nhằm giảm bớt chi phí và độ thiệt hại cho bệnh viện. Những bệnh nhân tâm thần được liệt vào danh sách nguy hiểm và tốn kém trong việc điều trị bị đem đi thiêu sống.

Ngày hôm đó , tử thần đã quay trở lại từ quá khứ...


~~~oOo~~~

Nam rọi đèn pin. Cả lũ dáo dác tìm quanh. Linh, Duy và Hoàng đã biến mất một cách bí ẩn, chẳng ai biết tại sao. Nhóm cũng chỉ mới phát hiện được một lúc, khi nhỏ Phương lôi chuyện Quỳnh với Hoàng là một cặp trời sinh ra thì mới phát hiện đã thiếu mất ba đứa: Hoàng, Linh và Duy.

Đột nhiên, Nhi kêu lên, chỉ tay về phía trước. Cả đám nhìn theo hướng Nhi chỉ, là Hoàng và Duy!!! Hai thằng đang tiến lại với nhóm, chúng gãi đầu cười hì hì vì lúc trước do không để ý nên đi lạc đường. Còn Linh thì chắc đi tìm nhà vệ sinh ở gần đây, nhưng chẳng rõ ở đâu nên cả lũ đi tìm.

"Con dog! Làm bọn tao tìm chúng mày nãy giờ. Cứ tưởng bị ma rút chân rồi chứ!" Nam đấm vào lưng Duy, tỏ vẻ trách móc.

"Xin lỗi bọn mày! Tại hồi nãy bọn tao mải bàn LOL quá nên..." Duy cười.

"Thôi, không nói nữa! Chúng ta đi tìm Linh đã, kẻo nhỏ lại sợ tới phát khóc lên mất!" Lâm xua tay, kéo cả lũ đi.

Được hồi lâu, nhóm tới một ngã ba. Đường nào rồi cũng phải đi qua cả, nhưng nếu tất cả cùng đi một đường thì lâu quá. Vậy nên chúng đã quyết định chia nhóm ra đi tìm cho nhanh. Một nhóm gồm Nhi, Phương, Nam, Duy, Lâm và Chiến. Nhóm còn lại thì chỉ có mỗi Hoàng với Quỳnh, lí do đơn giản và dễ hiểu: hai đứa nó đang yêu nhau!!!

Chả ai phàn nàn, không một ý kiến. Bạn bè chúng nó cũng tốt lắm chứ, để riêng hai đứa kia đi tìm Linh, đồng thời cũng tạo cơ hội để Quỳnh với Hoàng hai đứa nó tâm sự.

"Hoàng... hình như mặt cậu có vết sẹo gì kìa. Nhìn như vết bỏng ấy!" Quỳnh nói khi nhìn vào mặt Hoàng. Con nhỏ thấy sợ, đó giờ có thấy cái vết như vậy trên mặt Hoàng đâu.

"Không có gì." Hoàng trả lời.

"À...ừm... Linh... Linh đi đâu rồi cậu nhỉ?" Quỳnh lắp bắp.

"Không biết! Chẳng phải chúng ta đang đi tìm sao!!! Mày có thể ngậm mồm vào được rồi đấy!"  Hoàng cau có. Quỳnh giật mình. Trong tiềm thức của nó, Hoàng không phải kẻ thô lỗ như vậy. Hắn luôn đối xử rất tốt với Quỳnh, lại nhẹ nhàng và tình cảm nữa. Chưa bao giờ nhỏ thấy Hoàng như vậy. Quỳnh run rẩy, chả dám nói thêm nữa. Nhỏ chỉ lẳng lặng đi theo sau Hoàng.

Bóng đôi nam nữ dừng lại ở một căn phòng khá rộng. Tấm biển điện lập lòe dòng chữ "PHÒNG MỔ" lơ lửng trên cánh cửa trắng đã ố vàng. Hoàng mở phanh cửa ra, kéo tay Quỳnh đi vào. Linh đang đứng đó, ngay cạnh bàn mổ. Quỳnh ồ lên ngạc nhiên. Nhỏ sung sướng lao tới, ôm chầm lấy Linh và hỏi lí do tại sao Linh lại ở đây. Linh không đáp. Con bé chỉ cười và vuốt tóc Quỳnh. Quỳnh vẫn cố hỏi, nhưng câu trả lời của Linh chỉ là sự câm lặng đáng sợ.

Đột nhiên, Hoàng chạy tới, bế thốc Quỳnh lên và đặt xuống bàn mổ. Linh được thế, con bé lấy ngay vài cái còng số tám đã chuẩn bị sẵn còng tay Quỳnh lại với mấy chân giường. Còn Hoàng thì ghì chặt người Quỳnh xuống, không cho nhỏ vùng vẫy. Sức Quỳnh lẻo khoẻo như tên nghiện đang phê thuốc, còn Hoàng thì quá khỏe, một tay nó giữ chân Quỳnh, một tay và người nó thì đè lên người Quỳnh,mặc cho nhỏ dùng hết sức bình sinh mà vùng vẫy.

"THẢ TAO RA!!! CHÚNG MÀY ĐỊNH LÀM GÌ TAO???" Quỳnh gào lên, mặt đầm đìa nước mắt. Nhỏ quay ra nhìn Linh cầu cứu "Linh, thả tao ra! Tao đâu có làm gì mày, thả tao đi! Chúng mày đừng trêu tao nữa mà, tao xin mày, thả tao ra."

Linh nhìn Quỳnh bằng đôi mắt trắng dã, môi nhỏ nở nụ cười hoang dại, và cuối cùng, nhỏ cũng đã lên tiếng. "Ngậm chặt cái mồm của ngươi vào đi! Và đừng tơ tưởng mà nghĩ tới kẻ nào tên Linh và Hoàng nữa! Hai tên đó ư..." Linh vuốt cằm Quỳnh "...chết cả rồi! fufufufu~"

Quỳnh im bặt. Nhỏ chẳng thể nói gì nữa. Nhỏ đã đúng, Hoàng và Linh không như thế này.

"Các người là ai? Định làm gì tôi." Nhỏ hỏi để tự trấn an mình, đồng thời cũng muốn biết rõ hai tên này tính làm gì nhỏ.

"Là ai ư?" Hoàng cười khùng khục như kẻ điên. Hắn đưa tay lên vết sẹo bỏng ở mặt mình và kéo tuột lớp da phía bên ngoài ra. Linh cũng hành động tương tự như vậy.

Quỳnh há hốc mồm. Hai con mắt của nhỏ dường như không còn tin vào thứ đang ở trước mắt mình. Phía sau lớp da kia là một khuôn mặt đáng kinh hãi. Hốc mắt của họ sâu hoắm, làm rơi rớt ra hai con ngươi còn lủng lẳng trên đó. Sống mũi bị banh sang hai bên. Miệng bị dao rạch, rộng tới tận mang tai, để lộ ra hàm răng trắng tởn với cái lưỡi bị cắt thành nhiều đoạn. Khuôn mặt còn đỏ hỏn, hiện rõ dấu tích còn sót lại của một lần bị lửa thiêu rụi.

"Còn đây... chính là phần quà, cũng như câu trả lời chúng tao dành cho mày..." Linh nói. Tay nhỏ lấp lóe vật thể sắc nhọn bằng kim loại cứng đương đâm xuống theo chiều thẳng đứng. Môi nhỏ nhếch lên, tạo thành một nụ cười nửa miệng đáng sợ....

"PHẬP!"

Trăng lên cao. Ánh sáng vằng vặc rọi xuống khung cảnh hoang tàn của bệnh viện, len lỏi qua từng ngóc ngách, vén tấm rèm chỉ để chứng kiến thứ được gọi là thảm kịch.


~~~oOo~~~ 

“Duy, mày cười nhiều quá rồi đó. Chuyện gì vui vậy?” 

Dù là trong bóng tối, nhưng thỉnh thoảng cũng nghe được tiếng cười khúc khích của Duy. Có thằng Nam là để ý vì nó đi cạnh Duy và khi nào nó quay qua cũng thế. Đôi mắt thằng Duy cứ lơ ngơ nhìn đâu, khóe miệng nó nhếch lên một cách nham nhở, lâu lâu thì bịt miệng cười khùng khục như bị khùng. 

“XX52I đã cho tao thuốc, cho tao thuốc cười. Hắc hắc...” Tụi nó quay qua, đá mắt với nhau rồi nhìn thằng Duy e ngại.

“Kệ nó đi! Chắc nó sợ nên lải nhải như một thằng hâm dở” Lâm nói “Tìm con Linh trước đã!”

Chúng nó làm ngơ và đi tiếp. Nam lục lọi trong ba lô của mình và lấy ra chiếc máy ảnh. Nó lau ống kính và cảm thấy tiếc. Đi hơn nửa đường mà cả nhóm có chụp được tấm nào ghê rợn đâu, giờ còn phải tách ra để tìm Linh. 

“Mày cũng “giỏi”...” Nhỏ Phương tặc lưỡi nhìn thằng Nam “Tối om mà chụp cái gì?!” 

“Phương, mày đứng yên đó! Tao chụp cho mày xem, dù gì cũng mang tiếng đi thám hiểm” Nam xoay ống kính về phía khuôn mặt mập mờ trong ánh đèn của Phương. Nhỏ từ chối vì biết chụp sẽ chẳng rõ, hơn nữa, nhỏ sợ chụp hình lại lòi ra một con ma sau lưng. Thằng Nam không chịu, con nhỏ đã chạm đến tự ái của nó rồi. Quả dở hơi mới đi chụp hình trong bóng tối. 

"TÁCH!"

Nam cầm tấm ảnh vừa được nhả ra từ máy, thoáng, nó giật mình. Trong hình ngoài nhỏ Phương còn có vài giọt máu đỏ thẫm lăn từ trên xuống. Mấy đứa kia thấy Nam phát hoảng cũng tụm lại hỏi han. Nhỏ Phương hơi đỏ mặt, không lẽ nó xấu đến cỡ nào mà thằng Nam làm quá! Tấm hình được truyền lần lượt cho từng đứa. Thằng Lâm xem xong liền hỏi:

“Mày xem ống kính có bị dính gì không vậy?!” Lâm rùng mình khi nhìn khuôn mặt máu me của Phương trong hình. 

“Ống kính của tao khi nãy hơi ướt tưởng đã lau sạch rồi” Nam nói rồi xem lại lần nữa, nó cũng nhớ ra chuyện gì đó, ba lô trên vai liền được tháo ra và trút ngược từ trên xuống. Lúc lấy cái máy nó đã chạm phải vật gì đó mềm mềm. 

Vật dụng cá nhân của Nam rơi lăn lóc trên mặt đất, nhưng chẳng ai quan tâm, cái họ nhìn là thứ ngón tay đeo nhẫn kia. Cả nhóm người được một phen giật thót tim, khi mà mọi thứ rơi xuống cùng lúc thì họ nhìn thấy...

“Cái nhẫn đen này chỉ có thằng Hoàng đeo thôi...” Lâm lắp bắp và cố không nghĩ đến tình huống xấu nhất. Nhưng, chứng cứ trước mắt không khỏi không khiến nó hết tưởng tượng.

“fufufufufufu...” Một tràng cười ma quái với những âm thanh man rợn phát ra cổ họng thằng Duy. Sao nó lại cười ngay lúc này cơ chứ?!

“IM ĐI! Mày đừng cười giùm tao nữa được không, Duy!!” Thằng Lâm hoảng quá, không kìm được sự rối trí của mình nên nạt lại Duy. Nó đang điên, máu nóng trong người như sôi sục, rất hiếu kỳ và nó muốn biết: Ngón tay đó là của ai? Lâm rút điện thoại, nó muốn gọi cho thằng Hoàng. 

“BỘP” 

Điện thoại trong tay nó rơi xuống cùng lúc với tiếng thét của Nhi. Con nhỏ đang ôm lấy khuôn mặt thất thần của mình, sắc mặt nó trắng bệt. Lâm không hiểu tại sao nhỏ lại có biểu hiện sợ hãi đến vậy. Phương và Nam, tụi nó đứng yên, há mồm và trợn mắt nhìn mình. Còn thằng Duy, nó vẫn cười, một cách đáng sợ. Thôi thì cứ kệ nó, vì mình hiện giờ không còn cảm giác được nhịp tim đang đập nữa...

Máu bắn lên hai vách tường, lên khuôn mặt và quần áo của bốn thanh niên đang chứng kiến cảnh tượng huy hoàng. Lâm bị đâm từ sau lưng, mũi dao xuyên thủng và ló ra trước ngực trái. Và mỗi lần con dao di chuyển, máu lại tiếp tục trào ra. Kẻ làm chuyện đó không phải ai khác – thằng Chiến. Nó dùng con dao rạch khoang ngực của thằng Lâm. Da thịt ngay chỗ đó khá chắc nên con dao phải nhích từ từ, điều này làm cho những kẻ đứng nhìn kinh tởm và muốn nôn mửa. Lâm, giờ chỉ còn là cái xác bị hành hạ trong khi thằng bạn thân cố moi tim – không rõ nguyên nhân. 

Bản thân ba người còn lại cảnh giác được sự nguy hiểm. Họ giục nhau chạy nhưng Nhi, con nhỏ không trụ được đôi chân run rẩy nên đã khuỵu xuống, nôn thốc nôn tháo. Nước mắt bắt đầu chảy, hai người kia đã chạy xa mất rồi...nó cũng muốn kêu cứu, kêu họ đừng bỏ nó lại nhưng không sao nói nên lời. Nghe giọng của thằng Duy nó mới phát giác:

“XX52I cho tao thuốc...Hahahahhahaha!! Hở?” Duy xoay mỗi cái đầu sang nhìn con nhỏ, hai mang miệng nó rộng hết cỡ. 

“RẦM” 

Xác thằng Lâm đổ xuống nền nhà lạnh lẽo. Nó chết thật rồi! Nhưng Nhi vẫn chưa tin đó là sự thật. Mấy cây đèn bị bỏ lại nằm lăn lóc, bóng của con Nhi ngồi bất lực hiện rõ trên sàn. Nước mắt đầm đìa cùng tiếng nấc của nó càng vang khi nó thấy bóng của thằng Chiến tiến lại – tay cầm thứ đỏ lờm và xiết nhẹ...xiết...rồi bóp chặt, tim thằng Lâm vỡ nát. Từng giọt máu lại văng lên trên khuôn mặt không còn chút sắc thái của Nhi. Bóng của nó đã bị nuốt gọn bởi bóng đen của tên sát nhân từ khi nào rồi...


~~~oOo~~~

Phương bịt chặt tai lại. Nhỏ vừa nghe tiếng thét của Nhi. Thằng Nam cùng nó đang chạy thục mạng, hai đứa nhảy vọt vào trong căn phòng nào đó, khóa cửa và mạnh đứa nào đứa nấy thở dốc. Phương ngồi dựa vào cánh cửa và bắt đầu nguyền rủa. Nó nguyền rủa kẻ nào đứng sau lưng chuyện này, bạn bè của nó...nghĩ đến đây nó không kìm được nên bật khóc, nhưng vẫn cố im lặng. Phương đưa hai tay lên bịt kín miệng, không muốn tên đó nghe được và tìm thấy chỗ ẩn nấp của mình và Nam. Nam thì cũng không khá gì Phương, mặt nó trắng bệch và đứng trơ ra một chỗ. Cảnh tượng gì vừa xảy ra trước mắt vậy? Cả hai tự hỏi. 

Mười phút trôi qua...

Sự im lặng chết chóc bao trùm cả căn phòng. Nam lọ mọ lại chỗ công tắt điện, ở trong bóng tối càng lâu nỗi sợ càng dâng trào. Nó và con Phương đã trấn tỉnh hơn được nhiều. Hai đứa nghĩ cũng đã đến lúc giữ bình tĩnh và đối mặt với sự thật. 

Điện thoại tao bỏ lại chỗ đó rồi”  Nam bảo. 

“Nơi này không có sóng...mà có gọi tụi còn lại đến đây...tao không muốn thấy đứa nào bị giết hay để tụi nó nhìn mình bị giết nữa. Mình thằng Lâm thôi đủ rồi!” Phương mếu, như đang cắn răng chịu đựng sự thật phũ phàng này. 

“Nhưng tao với mày đâu thể ở hoài trong đây?” Câu nói của thằng Nam làm cả hai rơi vào tuyệt vọng vì khả năng sống sót và ra ngoài khó mà biết được. 

Hai đứa nó giờ mới nhìn quanh căn phòng. Thật khó tin, thứ đẹp đẽ duy nhất ở nơi này là những bức tranh trên tường. Những bức tranh bình-thường, vẽ về những thứ bình-thường...không như bốn bức còn lại. Chúng được đặt ngay trung tâm và không phải là ảnh phác thảo. Chúng là những tấm hình đen trắng với chú thích ở bên dưới.



Bức tranh thứ nhất về những bệnh nhân bị liệt kê vào danh sách phế phẩm. Họ bị đẩy, dồn ép vào trong lò thiêu phừng phực lửa và không có sự lựa chọn. Trước ngày hành hình, họ còn bị bỏ đói nhằm yếu sức chống cự. 


Bức tranh thứ hai kể về một ca thí nghiệm trên cơ thể người sống. Hai bác sĩ trong phòng mổ cùng một cô gái – nạn nhân tâm thần bị đem ra làm thí nghiệm. Việc này xảy ra thường xuyên đối với những bệnh nhân khỏe về thể chất, nhưng yếu về mặt tâm lý và không người thân vì họ có mệnh hệ gì cũng không liên lụy đến nhà thương. Tất cả những cuộc thí nghiệm đều được diễn ra trong bí mật. Bức tranh thứ ba chú thích về một đợt thí nghiệm loại thuốc đặc biệt. Những bệnh nhân có triệu chứng trầm cảm được cho thử thuốc. Uống vào họ đều cười. Các bác sĩ nghĩ loại thuốc này có khả năng trấn an tinh thần, tối thiểu những cảm xúc trên gương mặt trừ nụ cười là thứ tồn tại duy nhất. Ngoài ra, tế bào của những người đó có khả năng tái tạo nhanh hơn và khi bị đâm cũng không thấy đau đớn gì...*

Đọc đến đây, Phương và Nam mới phát hiện ra phía trên chiếc bàn có một lọ thuốc bị đổ. Những viên thuốc trắng được biết là thuốc “cười” ấy như mời gọi sự chú ý của họ. 

“Có phải cái này là nguyên nhân thằng Duy mới...”  Nam cầm lọ thuốc trên tay, không ngừng run rẩy. Nó nuốt nước bọt và đánh liều, nói một câu “Uống cái này vào rồi chúng ta xông ra ngoài đi Phương! Chết sẽ không đau đâu!”  



Giọng nó thật cương quyết nhưng nước mắt đầm đìa. Giây phút cuối đời...nó lại trở thành một kẻ điên loạn không khác gì Duy. Nam đưa tay hốt vài viên thuốc trên bàn và cho vào mồm. Nuốt chửng thuốc, nuốt cả đau đớn và hận thù. Nó muốn quên đi tất cả những ký ức ngày hôm nay để lại.

Phương nhìn thằng bạn mình mà thương xót, hoàn cảnh và tâm tư của nó cũng có khác gì Nam? Đứng trước cổng của tử thần, Phương chỉ uống vào mỗi một viên thuốc. Đắng. Vị giác của nó bắt đầu biến mất. Sau giây phút này, Nam và Phương biết tụi nó sẽ không còn là chính mình...


~~~oOo~~~

*...Trở về lịch sử của thuốc “cười”. Không một loại thuốc nào là không có phản ứng phụ. Những bệnh nhân uống thuốc này bị kích thích bởi hành động bạo lực và đặc biệt là họ thích xem cuồng sát hoặc thích cuồng sát. Độ nguy hiểm của họ khi còn là bệnh nhân trầm cảm ở mức độ thấp nay chuyển sang cao. Như trường hợp của bệnh nhân XX52I ở tấm hình thứ tư – bệnh nhân này là một người bình thường nhưng bị đưa vào nhà thương tâm thần do vướng phải triệu chứng của “thuốc cười”...


~~~oOo~~~

“AHAHAHAHHAHAHA...” Tiếng cười xanh rờn của Duy, thứ âm thanh duy nhất vất vưởng trong màn đêm lạnh lẽo “Chết rồi...ha ha” Nó nhìn vào hai cái thây không còn vẹn toàn, không còn là xác người và cũng không còn là Lâm và Nhi mà nó biết nữa. Đau khổ nhưng nó không thể ngừng cười. Lần này, Duy hét vào mặt tên sát nhân, miệng vẫn không quên nở nụ cười “XX52I cho tao thuốc! Mau cho tao thuốc...hi hi”. 

“ẦM”


Cả thân người của nó đổ xuống thật dễ dàng. Nó cũng không biết tại sao nữa. Duy nằm ngửa lên trời, cả người nó bất động, khuôn mặt nhăn nhúm và khóe môi vẫn cười. Cười chảy cả nước mắt. Con ngươi nó đỏ lòm và muốn trồi ra ngoài. Vì cười nhiều quá mà hai gò má giờ tê liệt. Không phải vì nó muốn cười...nhưng cơ mặt của nó đã giãn ra hết rồi. Hai chân nó bị đốn ngã giờ nằm lăn lóc đâu đó, nó không cảm nhận được. Chiến tiến lại. Bóng tối như che mắt Duy, nó nhận không ra kẻ trước mặt là thằng bạn của mình. Người sẽ thẳng tay hành hạ thân xác nó trong vài phút nữa...vài giây nữa...hay.. là ngay giây phút này.

Khoan. Nó vẫn còn một lời nhắn cuối đến kẻ dó:

“THA CHO TAO!!!”  Duy gào lên như một con thú đến bước đường cùng vẫn cố vùng vẫy “Tao và mày đều là tù nhân của cái trại tâm thần này! Tha cho tao! XX52I, THA CHO TAO!!!”

Bệnh nhân XX52I từng có tiền án về việc phóng hỏa, hắn rất thích nghịch lửa và cuồng sát nạn nhân nào may mắn sống sót. Sau khi chứng kiến cảnh gia đình mình bị thiêu rụi trong một vụ hỏa hoạn... 

“THA CHO TAO!!!” Mặc cho tiếng kêu gào ngày một thảm thiết, hắn tiến tới. 

Người ta nói hắn đã biến mất trong quá trình điều trị chứng trầm cảm của mình...

“Tôi hận ông...tên bác sĩ khốn nạn!” Hắn gằn từng chữ, cái nghiến răng sắc lẹm như chính lưỡi dao của hắn. 

XX52I là thử nghiệm đầu tiên của thuốc “cười”, hai ngày sau, chứng cuồng sát tái diễn. Hắn bị nhốt vào tòa nhà dành cho bệnh nhân nguy hiểm. Cách li với ánh sáng, mất đi nhân tính...

“Tao xin mày” Vị bác sĩ đã cho hắn uống thuốc dùng cơ thể lành mạnh của hắn làm thí nghiệm, hành hạ tinh thần hắn đến mức tìm lấy con đường tự tử trước cái chết lại van xin hắn.

Người ta phát hiện cái chết của hắn trong lúc cố trốn thoát bằng cách nhảy ra ngoài cửa sổ hai tháng sau đó. Tòa nhà được bao phủ bởi biển cả và đầy ắp những bãi đá ngầm...

“Chỉ một kẻ được sống sót...” Chiến giơ cao con dao mổ trong tay, một đường sáng lóe lên như xé toạt bóng tối. 

Máu. Bắn lên. Thấm ướt nụ cười tàn nhẫn của kẻ sát nhân. Nhuộm đỏ mảnh trăng vàng lạnh lẽo. 



Vở kịch rồi cũng đã tới lúc phải hạ màn....


~~~o0o~~~

Chiến tỉnh dậy. Nó ôm đầu rên rỉ. Hình như mới có chuyện gì đó rất khủng khiếp đã xảy ra, nhưng nó không nhớ gì hết. Tất cả, hoàn toàn rỗng không! Nó cố gượng, chống tay ngồi dậy và nhìn xung quanh. Chiến giật mình, sửng sốt và run sợ. Trước mặt nó là xác của lũ bạn, không còn nguyên vẹn. Đầu lìa cổ, người đầy những vết rạch lung tung không theo một quỹ đạo nào. Còn cơ thể... bụng phanh ra, để lộ đống nội tạng bầy nhầy vương vãi khắp nơi. Chiến nhìn xuống tay mình. Con dao mổ rướm máu vẫn nằm im trên tay nó. Theo phản xạ, nó vứt con dao ra xa và gào lên. 

"Tôi...đã giết bạn mình sao...?" Nó tự hỏi mình. Người run lên từng đợt. Con mắt dần trở nên hoang dại.  Nó gom xác của lũ bạn lại, bỏ vào một cái túi và mang đi...  

Rồi nó cứ đi mãi, đi mãi, chẳng ai biết nó đã đi đâu. Chuyến thám hiểm kết thúc, một vở kịch hoàn hảo được dựng lên, tạo bởi máu, và xác người...


Nhận xét:


_Truyện có vẻ hay.
_Miêu tả tốt.
_Cốt truyện mới mẻ.
_Dù khá dài và lạ nhưng lại không hấp dẫn người đọc lắm. Nói thật, đọc tới đọan của Quỳnh, chị đã kéo xuống dưới lun chứ k đọc tiếp. Bí ẩn là tốt, nhưng bí ẩn quá sẽ thành khó hiểu => khó hiểu quá sẽ nhàm chán. :T mọi người hiểu ý chị nói chứ? Bí ẩn vừa đủ, dã man vừa đủ sẽ khiến người ta nhớ mãi. Quá nhiều là không tốt. 
_Lưu ý từ "cmnr" nhé ==! Đóan người là Linh, làm cho truyện có vẻ như thật là tốt. Nhưng nếu dùng từ đó thì sẽ không hay. 


Điểm: 8đ


Tạm thời là như thế.


Đóng dấu kí tên

Sói
 
oOSóiNâuOo
Giáo viên chủ nhiệm
oOSóiNâuOo
Giới tính : Nữ
Zodiac : Sagittarius
Tổng số bài gửi : 666
Birthday : 13/12/1995
Join date : 17/04/2013
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitimeSat Nov 09, 2013 1:04 pm


Đã chấm xong bài.

Hi vọng lần làm bài tập nhóm hay bài tập nhà tiếp theo, các em sẽ không nộp bài cá nhân cho tôi. Cố gắng luyện cho mình kĩ năng làm việc nhóm đi a~. Nó không thừa đâu. 

Trừ nhà Lửa 10đ vì không nộp bài.
 
Sponsored content
[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)   [Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13) Icon_minitime

 
 

[Văn học] bài tập về nhà (14 -> 28/10/13)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Truyện 12 chòm sao :: Lớp học văn :: Bàn Giáo Viên :: Bài tập về nhà-